Sau khi ăn xong, Chu Hải Thành mới mở miệng nói:
"Bữa ăn hôm nay, tao sẽ trả lại cho mày"
Lộ Tường Nguyên nhún vai, tùy tiện đáp:
"Cậu muốn trả thì trả, tôi cũng không quan tâm đến việc cậu có trả hay không đâu"
Chu Hải Thành chau mày, khó chịu hỏi:
"Lộ Tường Nguyên! Rốt cuộc mày muốn cái gì?"
Lộ Tường Nguyên chống cằm nhìn cậu thanh niên đang nổi đóa phía trước cũng chỉ cười nhẹ.
"Cậu có gì mà tớ muốn chứ? Chỉ là muốn xin lỗi cậu vì thời gian qua thôi"
"Mày nghĩ một câu xin lỗi là xong?"
"Vậy cậu muốn tớ quỳ xuống sao?"
Chu Hải Thành nhìn Lộ Tường Nguyên. Hắn không biết tên này đã trải qua cú sốc gì mà đã không còn kiêu ngạo, hống hách nữa nhưng mà đối với một kẻ đã bắt nạt mình thì Chu Hải Thành cũng không muốn cho Lộ Tường Nguyên một sắc mặt tốt.
"Thôi bỏ đi"-Chu Hải Thành đứng dậy rời đi.
Lộ Tường Nguyên nhìn Chu Hải Thành rời đi cũng không có ý định níu kéo gì, thấy kẻ đã đưa cả gia đình cậu vào chỗ chết, kẻ đã dùng tay không bóp chết cậu thì nhìn thôi cũng đã thấy sợ.
Nhưng Chu Hải Thành bây giờ vẫn còn rất trẻ, sự tàn nhẫn, lạnh lùng vẫn chưa có ở tên này nên sửa được cái gì thì hay cái đó thôi.
Sáng hôm sau, Chu Hải Thành đến trường rất thuận lợi, giữa đường không hề có một ai nhảy ra ngán đường cả.
Chu Hải Thành cầm một chiếc bánh bao không, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3728004/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.