Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau
Edit:Yann. Beta: Đậu Xanh Tưởng Hành Phong nằm trên người Điềm Tửu thở hổn hển, dương vật mềm nhũn vẫn còn ở trong cơ thể cô luyến tiếc rời đi. Nhìn thân thể nhỏ xinh bên dưới đang đắm chìm trong khoái cảm cao trào, anh không nhịn được ánh mắt tối sầm lại, đưa tay thâm nhập vào trong cái miệng nhỏ khẽ nhếch, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đầu lưỡi phấn hồng đang quấn loạn. "Ưm a ~" Điềm Tửu ngậm lấy ngón tay, đuôi mắt ửng đỏ như một cái móc, câu lấy trái tim ngứa ngáy khó nhịn của anh. Tiếng rên rỉ thấm vào xương còn mạnh mẽ hơn cả xuân dược, khiến đốt sống anh bắt đầu căng thẳng. Côn thịt trong tiểu huyệt nhanh chóng sưng lớn, căng từng tầng tầng lớp lớp nhục bích dãn ra. Hành động đột ngột kia làm Điềm Tửu phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, tiểu huyệt bị ma sát sưng đỏ truyền đến cảm giác đau đớn. "Đồ khốn, anh, anh đi ra đi! Mau lấy ra đi!" Nước mắt từ mắt hạnh lã chã rơi xuống, cô xoắn eo nhỏ muốn đẩy côn thịt ra khỏi tiểu huyệt, đôi tay đẩy ngực anh. "A ~" Điềm Tửu mỗi lần vặn vẹo một chút, tiểu huyệt luôn kịch liệt co rút kẹp chặt lấy côn thịt, làm Tưởng Hành Phong không nhịn được sảng khoái rên ra tiếng. Vách thịt bên trong âm đạo đè ép quy đầu, hoa tâm ở chỗ sâu nhất lại phun ra dâm thuỷ nhắm thẳng vào lỗ chuông, cảm giác sướng đến mức truyền tới tận xương cùng, thiếu chút nữa làm côn thịt mới cương được vài giây lại bắn ra. Cũng may là anh kịp thời bảo vệ cho tinh quan, bằng không sẽ mất mặt. Lục Tầm Chu: Có bị nội hàm đến, cảm ơn. Tưởng Hành Phong nắm lấy một bên vú lớn của Điềm Tửu, há miệng ngậm lấy nhiều thịt nhất có thể, dùng sức xoa bóp đè ép vú trắng nõn, đến mức trên ngực cô chỉ toàn vết niết ngang dọc đan xen. "Đau đau đau ~huhu... Anh tránh ra!" Nước mắt trên mặt Điềm Tửu chưa khô lại thêm nước mắt mới, khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay vì đau đớn mà nhíu chặt thành một đoàn. Tưởng Hành Phong hừ lạnh rồi cười: "Tránh ra? Tiểu huyệt dâm đãng của em không nói như vậy." Kéo tay cô sờ đến chỗ giao hợp của hai người. "Em xem, nó gắt gao cắn dương vật của anh không chịu nhả ra." Anh còn chơi xấu đưa ngón tay Điềm Tửu vào tiểu huyệt đã chống đỡ đến cực hạn. Điềm Tửu khóc không thành tiếng, âm thanh nức nở bị tốc độ và lực ra vào của anh làm rách nát, giống như tiếng thì thầm của mèo con. Thấy Điềm Tửu khóc, anh hưng phấn đến đỏ mắt. Ở trên giường cô gái khóc lóc đáng thương như con thú nhỏ, làm Tưởng Hành Phong kích động đến côn thịt càng thêm cứng rắn. Tính mềm dẻo của Điềm Tửu cực tốt, anh có thể gấp chân cô ấn chặt trên giường. Tư thế này giúp anh có thể nhìn rõ côn thịt tím đỏ của mình thọc vào rút ra ở tiểu huyệt. Người đàn ông lần đầu được nếm tư vị tình ái, thấm đến tận xương tủy, lại khó từ bỏ, đặc biệt trên người Điềm Tửu lại có danh khí thiên cung thứ mười, mỗi một lần luôn mang cho anh khoái cảm cực hạn. Vừa mới bắt đầu cô gái dưới thân còn muốn giãy giụa tránh thoát, lại bị anh đâm cho rên rỉ không ngừng, cả người mềm mại, không có nửa phần sức lực. Tần suất côn thịt ra vào tiểu huyệt ngày càng nhanh, hoa huyệt phấn nộn bị ma sát sung huyết đỏ tím, mỗi một lần thọc vào rút ra thì luôn thể mang ra mị thịt. Lông mao trên côn thịt của Tưởng Hành Phong dính dâm dịch của Điềm Tửu đến ướt nhẹp, mật hoa trong suốt và tinh dịch chảy ra khỏi tiểu huyệt, làm cúc huyệt cũng bị ướt đẫm. Khăn trải giường ướt tảng lớn, trong phòng tràn ngập hương hoa đào và xạ hương lẫn lộn. "Làm chết em! Làm chết em!" Tưởng Hành Phong như muốn chết trên người cô, mỗi một lần thâm nhập luôn cắm đến chỗ sâu nhất, cắm đến mưa rền gió dữ. "A ha ~ huhu a a ~" Mỗi lần bị ma sát tới điểm G, thì giọng nói Điềm Tửu khản đặc. Ngay từ đầu đau đớn chiếm thượng phong, đặc biệt chính mình vẫn là lần đầu, Điềm Tửu cảm giác toàn thân đều như bị kim đâm vô cùng đau đớn. Tưởng Hành Phong quá thô bạo, giống như một con sư tử không bỏ qua cho con mồi, ở trên người cô rong ruổi, đồng thời bàn tay to lớn niết vú cô để lại rất nhiều dấu vết. Trên da thịt trắng nõn của cô xanh tím một mảnh, tràn ngập mỹ cảm làm nhục. Làm Thái tử của hắc đạo, Tưởng Hành Phong đã quá nhiều lần bị hạ thuốc, thậm chí bị đầu độc, sau đó đối với thuốc đều có tính chống cự nhất định. Lại nói Chử Lăng Thiên đưa loại thuốc này cho anh, trong quá khứ chỉ cần ngâm mình nước lạnh một lần là xong, nhưng nhìn cô gái nhỏ xinh đi qua trước mặt, anh lại không nhịn được vươn tay kéo cô. Không phải là cô muốn câu dẫn anh sao? Vậy như cô mong muốn. Anh cười lạnh thô bạo chiếm hữu cô, không nghĩ cô vẫn còn là xử nữ. Trong giây phút phá tan tầng màng mỏng kia, trong lòng anh đột nhiên sinh ra hưng phấn không thể ức chế. Anh quyết định, mặc kệ cô tiếp cận mình với mục đích gì, anh cũng sẽ biến cô trở thành người phụ nữ của mình. Tác dụng của thuốc đã sớm mất, Tưởng Hành Phong vẫn không có tính toán buông tha cho Điềm Tửu, cho dù người trong ngực đã bị anh làm hôn mê bất tỉnh. Anh chưa từng có cảm nhận được khoái cảm như vậy, hận không thể vĩnh viễn chôn trong thân thể cô. Tới tận lúc ngủ, côn thịt anh vẫn còn chôn thật sâu ở trong tiểu huyệt Điềm Tửu, bàn tay đặt ở bên hông ôm lấy cô, trong miệng còn ngậm núm vú của Điềm Tửu. Tựa như trẻ con uống sữa nằm trong ngực mẹ. Tưởng Hành Phong có khuôn mặt ngây thơ nhưng lại thích giả bộ thâm trầm, người làm trò bảo anh đáng yêu anh sẽ không chút do dự đánh gãy tay, cho dù đó có là nọ người phụ nữ của tộc trưởng Tưởng gia. Anh bình sinh đã chán ghét những người dùng từ đáng yêu, xinh đẹp ở trên người anh. Nhưng Chử Lăng Thiên không sợ anh, hai người có thể chơi cùng, nhưng lại không thích nhìn mặt nhau. Sau khi ngủ, trong lòng Tưởng Hành Phong vẫn còn cảm tạ Chử Lăng Thiên vì giúp anh bắt được vưu vật. Lúc Điềm Tửu tỉnh lại Tưởng Hành Phong vẫn còn ngủ, suốt một đêm điên cuồng làm dường như anh đã dùng hết toàn bộ sức lực, tinh dịch sắp bị ép khô. Cô nhíu mày đẩy Tưởng Hành Phong, nơi đang hợp lại phải chia lìa, phát ra một tiếng 'Ba' giòn vang, một hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch chảy ra. Khuôn mặt Điềm Tửu tái nhợt, cô tát một cái lên mặt anh rồi trừng mắt. "Người xấu!" Cô nắm bàn tay nhỏ thành quả đấm muốn đánh cho Thưởng Hành Phong một trận, lại bị hệ thống ngăn cản. 【 Ký chủ, hạ thụ lưu tình, anh ta là đối tượng nhiệm vụ.】 Càng nghĩ càng giận, Điềm Tửu vội mặc quần áo, sau đó túi xách lấy son môi ra, vẽ lên mặt Tưởng Hành Phong mấy cây thánh giá, lúc này mới vừa lòng rời đi. 【 Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành! Đạt được tinh dịch của Tưởng Hành Phong, đạt mức siêu hoàn mỹ, khen thưởng danh khí thủy toàn cúc hoa. 】 Điềm Tửu hoảng hốt về phòng Chử Nguyệt Văn, do thật sự uống nhiều rượu, Chử Nguyệt Văn ngủ rất sâu. Sau khi tắm rửa qua, nhìn vết hằn và dấu cắn lớn lớn bé bé trên người, còn có ấn ký do Tưởng Hành Phong mút vào, Điềm Tửu lâm vào buồn rầu. "Hệ thống, có biện pháp giúp tôi tiêu trừ hết mấy cái này không?" Dấu vết quá rõ ràng, rất dễ dàng bị Văn Văn phát hiện. Cô không cảm thấy gì, tuy rằng vừa mới bắt đầu rất đau, nhưng sau đó cũng cảm thấy sướng. Vậy cũng không ngăn được chán ghét của cô đối với Tưởng Hành Phong. Nhưng Văn Văn nhìn thấy dấu vết sẽ buồn, tự trách mình không chăm sóc tốt cho cô. Cô không muốn Văn Văn không vui. 【 Có thể 】 Nhìn dấu vết trên người biến mất, Điềm Tửu mới nhẹ nhàng thở ra, nằm ngủ bên cạnh Chử Nguyệt Văn. Cho đến lúc trở về nhà, Chử Nguyệt Văn vẫn không có phát hiện cái gì. Thái Tử gia của Tưởng gia Tưởng Hành Phong sau khi tỉnh tìm kiếm Điềm Tửu khắp nơi, cũng sai thuộc hạ điều tra thân phận của cô.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau