Nghe thấy lời anh nói, cô thấp thỏm lo lắng,"Không trói em nữa sao?"
"Em muốn bị anh trói hả?"
Tưởng Hân lắc đầu như trống bỏi, Kỷ Thừa ném còng sắt xuống rồi đi đến bên giường, chân sau quỳ gối ôm cô vào lòng.
"Vậy không trói nữa, ngày mai cùng anh về nhà một chuyến."
"Không cần, về nhà anh làm gì, không muốn."
"Mẹ anh em cũng đã gặp qua rồi, còn hỏi làm gì." Anh cười, vén tóc nơi khóe mắt cô, "Đương nhiên là muốn cùng em kết hôn rồi, Hân Hân anh chờ không kịp nữa, trong năm nay em phải kết hôn với anh."
"Sao vậy? Hân Hân không muốn kết hôn cùng anh hả?" Anh bóp cằm cô, giọng điệu hơi chế nhạo.
Rõ ràng cực kỳ tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng không dám lên tiếng của cô, ngay cả môi mềm mại cũng chu ra, tức giận cũng vơi đi rất nhiều.
" Cứ như vậy đi, ngày mai cùng anh về nhà, em muốn khi nào kết hôn cũng được nhưng phải trong năm nay, cho em chọn thời gian."
Cô cuối cùng cũng không nói chuyện, đến ngay cả một câu đáp lại cũng không, Kỷ Thừa cố đè nén cảm xúc bực bội sắp bùng nổ xuống, Tưởng Hân dường như cảm nhận được sự tức giận của anh, cô dùng đầu cọ cọ vào ngực anh, nhẹ giọng nói, "Em đói bụng!"
Cơn nóng giận lập tức tiêu tan, anh đắp chăn cho cô, "Anh đi nấu cơm!"
Thật lâu trước kia cô đã biết gia đình Kỷ Thừa là gia đình đơn thân, cô có nghe nói qua anh là lấy họ của mẹ, bố anh mất vì làm việc quá sức. Nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô biết nhà anh rất giàu.
Khu nhà giàu này khiến người ta phải líu lưỡi kinh ngạc, mới từ tiểu khu tiến vào đã có một loạt bảo an khiến cô trợn mắt há mồm, càng đi vào bên trong càng thấy nhiều căn biệt thự rộng lớn, ở giữa được ngăn cách bởi một con đường khá rộng, phân khu ngăn nắp, cây xanh hoàn mỹ.
Xe đậu ở cạnh bồn hoa bên ngoài, cánh cửa cổng biệt thự tự động mở ra, xung quanh là hàng cây xanh tươi tốt của vườn hoa tư nhân, tầm mắt cô bị thu hút bởi máy pha cà phê và lò nướng BBQ trong vườn, bồn hoa hồng bên cạnh đã chết khô.
Một con rắn lục đột nhiên xuất hiện ở trên thềm cửa khiến cô giật bắn mình, kết quả thấy anh dùng chân đạp nó rơi xuống mặt đất, cô lúc đó mới nhận ra đó là đồ chơi làm từ cao su.
" Tại sao lại có thứ như vậy ở đây?" Cô sợ tới mức cắn răng, Kỷ Thừa nhìn biểu cảm của cô nhịn không được phì cười.
Vừa mở cửa, mùi khét lẹt liền xông vào mũi, Kỷ Khiết Kiều mặc tạp dề màu xanh từ trong bếp bước ra, bà ho khan vài tiếng, sau đó đi đến bên cửa sổ mở cửa, thấy hai người đi vào bà vui mừng vừa cởi tạp dề vừa đi về phía bọn họ.
"A Hân Hân! Có phải con tên là Hân Hân không?"
" Tại sao trong hoa viên lại có nhiều hoa hồng héo như vậy? Là do không chăm sóc tốt sao?"
Theo lý thuyết thì làm sao có thể héo được thành màu đen như vậy, với cả tại sao đã héo rồi lại không dọn đi chứ?
"Hoa hồng đó là do bố anh trồng cho mẹ, nhưng sau khi ông mất thì không ai chăm sóc, mẹ đã cố gắng tìm mọi cách giữ gìn nhưng kết quả chúng vẫn héo úa, một đoạn thời gian sau hoa tàn bị vùi lấp trong đất thế nhưng chúng lại dần mọc lên như vậy."
"Bà không cho ai chăm sóc hoa hồng của mình cả, nhưng ở trong tay bà thì hoa hồng chỉ có kết cục là chết."
Thật sự cũng không biết bà tưới nước nhiều như vậy là muốn chúng sống hay cố tình để chúng chết.
Xe càng chạy càng lệch khỏi quỹ đạo, vò do cùng anh nói chuyện phiếm nên cô cũng không chú ý đến việc đi sai đường.
Cho đến khi xe dừng lại, cô mới phát hiện điều không đúng, ngẩng đầu nhìn những tòa cao ốc xung quanh, trước mặt là một chung cư với những ánh đèn rực rỡ.
" Tới nơi này làm gì?"
Anh nhấc phanh tay, cười với cô:"Về nhà."
Cô lắc đầu, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi với khing cảnh xa lạ bên ngoài.
"Đây không phải nhà em!"
"Nơi nào có anh thì nơi đó chính là nhà của em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]