Chương trước
Chương sau
Edit:Annhie

Beta: Đậu Xanh

Phòng tranh rất rộng, được tổ chức trong hành lang của trường đại học, mỗi bức tranh đều là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng dường như tất cả bức tranh là đều vẽ cùng một người, có hình dáng, có khuôn mặt, còn có thân hình hoàn mỹ.

Tóc cô ấy đổi từ ngắn sang dài, dài đến ngang lưng, Tưởng Hân nhớ tới người phụ nữ dịu dàng kia, trong tranh hẳn là vẽ cô ấy đi.

Phòng tranh đông nghịt người, Kỷ Thừa ôm bả vai cô bước ra ngoài, nhưng cô còn muốn xem tranh, cô còn muốn gặp được vị họa sĩ kia, lại nghe được từ giáo sư mỹ thuật rằng anh ta cùng vợ của mình đang ăn cơm ở căn tin của trường.

Cũng không muốn xuất đầu lộ diện, nghe nói rất yêu thương vợ mình, không bao giờ để giới truyền thông phỏng vấn, ngay cả giáo sư nhìn một cái anh ta cũng cau mày.

Vị giáo sư vừa nói vừa cười, Kỷ Thừa cúi đầu xuống hỏi cô:"Em có muốn gặp nữa không?"

Tưởng Hân lắc đầu, mặc dù rất muốn gặp nhưng quấy rầy họ đang ăn cơm cũng không được tốt lắm.

Kỷ Thừa nắm tay cô và nói:"Triển lãm tranh kết thúc rồi, đi thôi! Tối nay muốn ăn gì anh sẽ làm!"

Đi dạo quanh siêu thị, cô như đang suy nghĩ điều gì, cả người thất thần, thời điểm ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào di động.

Khuôn mặt nhỏ nhíu chặt lại, tại sao hiểu trưởng lại không gọi cho cô, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn phó hiệu trưởng sẽ phàn nàn với ông ta.

Kỷ Thừa gắp đồ ăn đút cho cô, nghiêm túc ra lệnh:"Ăn cơm, cất điện thoại đi!"

"Làm, làm gì hung dữ như vậy?"

"Bởi vì Hân Hân đang nghĩ tới người khác, anh rất không vui!"

Trông anh như này thật đáng sợ!

Buổi tối khi ngủ Kỷ Thừa cũng rất ít động vào cô, anh nắm tay để sưởi ấm và ôm cô vào ngực nhưng điều dặc biệt là thân mình Tưởng Hân như nhộng, quần áo đều bị Kỷ Thừa cởi ra.

Chỉ có vào lúc này, Kỷ Thừa mới không kiêng nể gì đụng chạm vào người cô, chạm vào bộ ngực mềm mại khiến đầu vú vểnh lên, nhỏ nhắn mà xinh xắn nhìn rất mê người.

Ban đêm anh rất giống kẻ biến thái, đưa tay vào giữa hai chân cô, nhéo âm hộ, chạm vào môi âm đế của cô, nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngón tay dần xâm nhập vào bên trong, hận không thể đem cô khảm vào người mình.

Tưởng Hân ngủ rất say, tỉnh dậy vẫn nghĩ định đi làm, cô trần như nhộng ngồi dậy, chăm bông rơi khỏi người. Tưởng Hân vừa định rời giường liền thấy có cái gì ở mắt cá chân của cô.

Dùng sức giãy giụa, cái vòng sắt rất lạnh, nó làm chân cô đau đớn, cô mở to mắt nhìn mình bị xích ở trên giường .

"Cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trên người không có mặc quần áo, cô vội vàng chui vào trong chăn, lộ ra đôi mắt ươn ướt nhìn người đàn ông từ phòng tắm đi ra.

"Kỷ Thừa! Chân, chân của em..."

Giọng nói đầy hoảng loạn, người đàn ông một bên dùng khăn lau tay, một bên đi về phía cô cười khẽ.

" Chân là anh trói, quần áo cũng là anh cởi, không cần sợ hãi!"

"Tại sao? Thả em ra, em còn phải lên lớp!"

"Hôm nay là chủ nhật, hơn nữa anh đã xin nghỉ việc cho em rồi. Ở nhà thật tốt, không được phép đi đâu!"

Tưởng Hân tức đến sắp khóc:"Anh tại sao lại tự quyết định chuyện của em! Đem xích tháo ra ngay! Em chán ghét anh, mau lấy ra, lấy ra!"

Khoé miệng người đàn ông từ từ nhếch lên, anh thả chiếc khăn trên tay xuống.

"Sáng sớm Hân Hân thoạt nhìn có tinh lực, tối qua anh đã nhịn rất lâu, nếu như vậy anh sẽ không khách khí nữa!"

Nhìn anh kéo chặt rèm cửa, quỳ xuống bên cạnh cô cởi quần áo, lộ ra cơ bụng rắn chắc, nước da trắng nõn lại rất cường tráng khiến cô nhìn không khỏi khiếp sợ .

Tưởng Hân nhìn từng động tác của anh càng cảm thấy sợ hãi:"Anh đang làm gì vậy...Kỷ Thừa, em không muốn, là anh sai, anh đưa ra quyết định mà không có sự đồng ý của em, là lỗi của anh!"

Anh cởi quần xong, vén chăn bông lên, mặc kệ cô vặn vẹo đáng thương thế nào, ghé vào cổ cô mà liếm mút, tay trên người cô cũng làm xằng bậy, vuốt ve, rồi tách hai chân cô ra.

"Hu hu...A! Em sai rồi, đừng động huhu đừng động nữa!"

Hàng phòng ngự của cô sụp đổ này lập tức, vì sợ cơn đau xâm nhập cô tuyệt vọng vùng vẫy đá hai chân.

Kỷ Thừa cười:"Hân Hân thật sự thú vị, không phải em vừa nói lỗi tại anh sao? Giờ lại là lỗi của em? Đúng là lỗi tại anh, giờ anh sẽ bù đắp cho em!"

"Không, em không muốn làm, rất đau, em không muốn!" Nước mắt Tưởng Hân rơi cuống nhìn rất đáng thương, cả người không có sức phản kháng, Kỷ Thừa nhìn hạ thân đang cương cứng của mình.

"Còn chưa có đi vào đâu, sẽ không làm em đau, thả lỏng bản thân, anh đưa Hân Hân đạt cao trào trước được không?"

Anh khẽ cắn tai cô an ủi, vuốt ve âm đế, mặc kệ cô kịch liệt phản kháng.

"Đêm qua Hân Hân bị anh sờ đến chảy nước, còn kẹp chặt hai chân lại, như thế còn không phải là rất muốn sao."

"Hu hu...không muốn, em không muốn...Kỷ Thừa buông em ra, đừng làm, đừng...!"

Cô nói không rõ nhưng nghe cô nói bụng Kỷ Thừa liền căng trướng, gân xanh nổi lên, ngón tay cắm vào hoa huyệt non nớt của cô, anh rất muốn sờ đi vào!

Tưởng Hân sợ hãi đá hai chân lên nhưng anh biết chỗ nhạy cảm của cô, cắn núm vú khiến nó kích thích dựng đứng lên, xoa bóp âm đế, quả nhiên bên trong đã có phản ứng!

"Hân Hân giỏi quá, ngoan nào đừng nhúc nhích, dù sao bên trong nhỏ như vậy anh cũng sợ sẽ làm tổn thương đến em ."

Sự đụng chạm quen thuộc, tiếng khóc của Tưởng Hân dừng lại vì sợ hãi.

" Không cần...không..."

Quy đầu miễn cưỡng mới đâm vào được âm đạo chặt hẹp của cô, cô trợn to mắt khóc lóc miệng không ngừng xin anh dừng lại.

"Không...rất trướng ..."

Người đàn ông hôn lên nước mắt của cô, cầm bàn tay bé nhỏ của cô chạm vào chiếc bụng đang phồng lên của cô.

"Cảm thụ một chút Hân Hân sẽ thoải mái, anh bị em kẹp đến thật sướng, tại sao em lại không thoải mái chứ?"

Côn thịt chậm rãi đi vào, chiếc bụng bằng phẳng của cô liền nhô lên, Tưởng Hân cảm thấy mình như bị đâm thành hai nửa vậy. Cô không sợ nhất thứ gì chỉ sợ mỗi việc làm tình với anh, mỗi lần đều là một loại gì đó khiến người ta hít thảo không thông, cảm giác rất khó chịu, thống khổ .

"Kỷ Thừa...Kỷ Thừa!"

Cô liều mạng lắc đầu, anh hôn lên đôi môi anh đào, lanhh giọng nói:" Kêu ông xã!"

" A...mau ra ngoài..."

Côn thịt còn một nữa ở bên ngoài liền trực tiếp đi vào, toàn bộ âm đạo bị lấp kín.

"Kêu ông xã!"

"A~ " Tưởng Hân kêu lớn, tay nắm chặt ga trải giường, cổ chân nhỏ bé bị dây xích trói chặt. "Ông xã, ông xã huhu, rất trướng, đau quá...mau tha cho em!"

Kỷ Thừa nghe vậy càng điện cuồng hôn lên môi cô, đầu lưỡi hai người dây dưa, đầy là nước bọt.

Anh nhẹ nhàng thọc vào rút ra, thân mình cô nhỏ nhưng cũng rất mẫn cảm, mị thịt bên trong bị côn thịt cọ xát dễ đang đụng tới điểm mẫn cảm.

Âm đạo bị lấp đầy, tiếng thọc vào rút ra rất có tiết tấu, Tưởng Hân dần thích ứng với cái bụng trướng lên của mình thế nhưng cô vẫn không thể hô hấp được chỉ có thẻ há to miệng, Kỷ Thừa thấy vậy không khỏi buồn cười.

"Hân Hân phải thích ứng dần, nếu không sau này sẽ thế nào? Anh muốn làm cùng em cả đời, tiểu huyệt chặt như vậy, ngày nào đó bị anh thao tới chết mất, anh thấy thương tâm nha!"

Anh nói giỡn thế nhưng Tưởng Hân lại tưởng thật, khóc lớn cầu anh không cần làm cô tới chết.

Kỷ Thừa nheo mắt lại, hạ thân tăng thêm sức lực đâm vào.

"A...thật là tiểu yêu tinh câu dẫn người!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.