Chương trước
Chương sau
Edit: Annhie

Beta: Đậu Xanh

Anh nói bây giờ anh đưa cô về nhà nhưng hôm nay đã quá muộn vì thế anh sẽ ở lại nhà cô một đêm.

Lúc nói chuyện khuôn mặt anh luôn tươi cười, Tưởng Hân nghĩ rằng anh đang đùa với mình nên cũng không để ý.

Nhưng không ngờ đó là sự thật .

"Khoan đã, không được!" Tưởng Hân chặn anh ở bên ngoài.

Kỷ Thừa một bộ dạng ủy khuất, người dựa vào khung cửa:" Sao lại không? Đã mười một giờ tối rồi chẳng nhẽ Hân Hân không lo lắng cho anh sao? Anh rất sợ đi về một mình với cả chân anh còn đang bị thương khi gặp chuyện gì thì chạy không nhanh được!"

" ... Anh, vết thương của anh đã lành từ lâu rồi! Đừng lừa em, không được chính là không được!"

Kỷ Thừa nhướng mày:" Vậy thì không còn cách nào."

Tưởng anh đã bỏ cuộc cô thở phào nhẹ nhõm nhưng không ngờ anh giật cánh cửa, ôm eo bế cô lên, quay người khoá trái cửa lại.

"A, đi ra ngoài! Đi ra ngoài, không được, anh không thể ở lại đây!" Cô duỗi tay đấm vào ngực anh.

Kỷ Thừa cúi đầu và cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của cô.

" Hân Hân ngoan nào, đêm nay còn rất dài. Anh đã tha cho em một tháng, lần này tuyệt đối không bỏ qua cho em."

Người đàn ông vào ban đêm giống như con sói, căn phòng lại không bật đèn tối om chỉ có ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ.

Một tháng trước khi đi, Tưởng Hân đã phủ một lớp vải màu xám trăng trên giường, rất tiện lợi, giờ chỉ cần kéo ra là có thể nằm được.

Cô bị đặt trên giường, suy nghĩ muốn tránh né, nhưng Kỷ Thừa đã quỳ xuống bên giường cởi giày cho cô, tay anh nắm chặt mắt cá chân mềm mại của cô.

"Đừng nhúc nhích Hân Hân, anh hứa dịu dàng, sẽ không làm tổn thương em."

Kỷ Thừa cẩn thận, tỉ mỉ giống như đã chờ đợi khoảnh khắc nay từ rất lâu, anh cởi áo khoác lông vũ dày cộp trên người mình ra rồi quỳ gối giữ hai chân cô mà bắt nạt, Tưởng Hân bị đè dưới thân anh hai mắt mở to.

"Hân Hân muốn tắm rửa trước không?"

Âm thanh từ tính truyền vào tai khiến cô không khỏi giật mình.

"Không ... không, anh đang nói gì vậy?"

" À, chắc là không muốn tắm trước, vậy chúng ta trực tiếp bắt đầu."

Không biết ai hiểu lầm ý ai, Tưởng Hân giãy giụa muốn đứng lên, ai ngờ Kỷ Thừa bắt đầu cởi áo khoác của cô.

"Kỷ Thừa, từ từ...anh muốn làm gì? Em không muốn, em không muốn!"

Anh nheo lại hai mắt đang cười:" Hân Hân thật đáng yêu, không cần sợ hãi, dù sao anh cũng sẽ không bỏ qua cho em, hãy hưởng thụ thật tốt, không được sao?"

Anh vừa nói vừa cởi quần áo của cô, Tưởng Hân cố gắng hết sức để chống cự nhưng sức lực của anh quá lớn đến mức cô không thể nhấc nổi một ngón tay, rõ ràng bình thường có vẻ ôn nhu như vậy nhưng bây giờ thì trái ngược hoàn toàn.

Tưởng Hân bị dọa gần như bắt đầu khóc, cuối cùng cũng biết anh sẽ làm thật .

"Kỷ Thừa, em không muốn! Em sợ, đừng!"

"Đừng lo lắng, lần này sẽ không làm em đau, tin tưởng anh."

Giọng của anh quá mức từ tính, hai tay yếu ớt bị anh nắm chặt, cho đến khi quần áo trên người cô sắp bị anh cởi hết, Tưởng Hân không đẩy được anh ra, liền bắt đầu kêu lên.

" Anh cút đi! Chúng ta không có quan hệ gì tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Hu hu..."

Trong màn đêm yên tĩnh có tiếng cười lạnh vang lên bên tai:"Anh tưởng chúng ta làm lành lại rồi chứ, thì ra là mình anh nghĩ như vậy."

Làm lành? Rõ ràng họ chưa từng đề cập qua vấn đề này.

"Huhu...chờ đã."

Anh kéo quần lót của cô xuống, miệng huyệt mềm mại lộ ra ngoài, Tưởng Hân không kìm được mà khóc, vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh.

"Cút đi! Cút đi! Huhu..."

Đôi môi bị anh lấp kín, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào khoang miệng cô, ngón tay lạnh lẽo của anh chậm rãi đi vào môi âm hộ của cô, đầu ngón tay chạm vào khe thịt phấn nộm, từng chút, từng chút chen vào .

"Ưm...a a."

Cô không ngừng lắc đầu giãy giụa, ánh mắt tuyệt vọng, nước mắt không ngừng chảy ra, ngón tay thon dài đút vào nơi mềm mại, cô bị anh khống chế không thể phản kháng.

"Bên dưới vẫn chặt như vậy, năm năm qua có ai khác chạm qua nơi này không?"

Cô khóc lớn, không nghĩ ra được từ ngữ mắng chửi nào chỉ có thể dùng chân đá anh, mắng anh là người xấu.

Kỷ Thừa buồn cười:" Hân Hân thật đáng yêu! Nhưng anh đang hỏi Hân Hân mà?"

Giọng anh đột nhiên hung dữ, đầu ngón tay đâm mạnh vào hoa huyệt, hoa huyệt của cô chặt chẽ như không thể nuốt được ngón tay của anh.

"A~"

"Trả lời anh, có ai khác chạm vào đây chưa?"

" Huhu...không có...không có...em không muốn, anh mau đi ra!"

Anh lại nở nụ cười đầy ôn nhu:" Quả nhiên Hân Hân ngoan như vậy, làm sao có thể cùng làm với người đàn ông khác chứ, chỉ có anh mới xứng với Hân Hân "

Anh rút ngón tay ra, anh cởi thắt lưng và quần ra, làm lơ tiếng khóc của cô kéo tay cô chạm vào côn thịt của anh. Đầu ngón tay mềm mại chạm đến gân xanh xung quanh khiến cô rùng mình một cái, đồ vật trong tay cô dựng đứng lên.

" Qua thời gian lâu như vậy em có nhớ nó không? Đây là thứ chiếm hữu Hân Hân, nó rất muốn em đó!"

"Huhu..."

Kỷ Thừa cọ cọ vào da thịt mềm mại trêm cổ cô :" Yên tâm anh chưa từng chạm vào phụ nữ khác. Từ đầu đến cuối chỉ muốn mỗi Hân Hân, trước đây không có, sau này cũng không có!"

Anh nói một cách rất thâm tình, nói mục đích duy nhất của mình.

"Anh muốn đi vào, muốn cắm phía dưới của Hân Hân!"

" Không, không ..."

Nước mắt cô ướt đẫm cả khuôn mặt:" Thật đáng thương!"

Anh cười rồi lại đút ngón tay vào âm đạo chật hẹp:" Anh làm cho Hân Hân thoải mái trước, em sẽ thích nó, rồi yêu anh".

Đầu ngón tay cọ vào thịt non rồi hướng vào bên trong thọc càng sâu, ngón tay thăm dò xung quanh tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô. Anh cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, dưới ánh trăng mờ ảo cô khóc trông càng động lòng người hơn, những giọt nước mắt đó từ khoé mắt rơi xuống lỗ tai tinh xảo.

Ngón cái đè ép âm đế, thân hình mẫn cảm của cô run rẩy, ngón tay đang ở trong tiểu huyệt cảm giác được dâm thuỷ chảy ra bắt đầu luôn động.

"Hân Hân, em ướt!"

Giọng nói từ tính đầy ý cười, khoé miệng hoàn mỹ liền cong lên, ngón tay ấn vào viên thịt mềm của cô một cái.

"A~"

Âm thanh đầy quyến rũ vang lên, Tưởng Hân không nghĩ mình lại phát ra được loại âm thanh này, Kỷ Thừa lại đôi mắt.

" Tìm thấy rồi!"

"Điểm mẫn cảm của Hân Hân."

Dưới thân ngày càng ướt át, tiểu huyệt bị ngón tay anh cắm vào, dâm thuỷ không ngừng chảy ra, Tưởng Hân vô lực đẩy anh, tay cô nắm chặt ga giường, giãy giụa cố lùi về phía sau, cái cổ thanh tú nâng lên, những hành động này đều bị anh chặn lại.

"Khó chịu quá...Kỷ Thừa, buông em ra, em không muốn!"

"Thế nhưng phía dưới Hân Hân rõ ràng rất thoải mái mà."

Anh đem ngón tay ướt át rút ra, đưa vào miệng liếm, nở nụ cười đầy mãn nguyện, sau đó giữ chặt hông cô, đem hai chân cô tách ra, côn thịt bị nghẹn lâu sắp nổ tung, không kìm được mà hướng phía trong chậm rãi cắm vào .

"A...em không muốn! Buông em ra...để em...đau quá! Đau quá!"

Côn thịt quá lớn khiến âm hộ của cô bị căng ra đến cực hạn, một chút lại một chút, có vẻ như rất khó khăn nhưng nghĩ đến chỉ cần lấp đầy âm đạo của cô, anh đã không còn lý trí. Anh muốn chiếm đoạt cô, từng bộ phận trên người cô đều là của anh.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tưởng Hân, mười ngón tay liền đan vào nhau, mái tóc buông xoã che đi ánh sáng của trăng, không gian tối mịt, trông thật đáng sợ.

"Kỷ Thừa...tha cho em! Đi ra ngoài...làm ơn."

Khoé miệng anh nhếch lên, một giọng nói quen kêu tên cô:" Hân Hân".

" Chịu đựng!"

Một tiếng như là mệnh lệnh, không chút lưu tình nào mà hoàn toàn cắm vào, âm đạo mỏng manh bị căng chặt, anh cắm càng sâu vào tận tử cung, cô đau đớn, tuyệt vọng mà khóc. Đột nhiên miệng bị bàn tay to lớn của anh che lại, tiếng khóc liền im bặt.

"Kêu lớn tiếng như vậy chỉ làm anh muốn làm em nhiều hơn thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.