Edit: Annhie
Beta: Đậu Xanh
Anh nói bây giờ anh đưa cô về nhà nhưng hôm nay đã quá muộn vì thế anh sẽ ở lại nhà cô một đêm.
Lúc nói chuyện khuôn mặt anh luôn tươi cười, Tưởng Hân nghĩ rằng anh đang đùa với mình nên cũng không để ý.
Nhưng không ngờ đó là sự thật .
"Khoan đã, không được!" Tưởng Hân chặn anh ở bên ngoài.
Kỷ Thừa một bộ dạng ủy khuất, người dựa vào khung cửa:" Sao lại không? Đã mười một giờ tối rồi chẳng nhẽ Hân Hân không lo lắng cho anh sao? Anh rất sợ đi về một mình với cả chân anh còn đang bị thương khi gặp chuyện gì thì chạy không nhanh được!"
" ... Anh, vết thương của anh đã lành từ lâu rồi! Đừng lừa em, không được chính là không được!"
Kỷ Thừa nhướng mày:" Vậy thì không còn cách nào."
Tưởng anh đã bỏ cuộc cô thở phào nhẹ nhõm nhưng không ngờ anh giật cánh cửa, ôm eo bế cô lên, quay người khoá trái cửa lại.
"A, đi ra ngoài! Đi ra ngoài, không được, anh không thể ở lại đây!" Cô duỗi tay đấm vào ngực anh.
Kỷ Thừa cúi đầu và cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của cô.
" Hân Hân ngoan nào, đêm nay còn rất dài. Anh đã tha cho em một tháng, lần này tuyệt đối không bỏ qua cho em."
Người đàn ông vào ban đêm giống như con sói, căn phòng lại không bật đèn tối om chỉ có ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ.
Một tháng trước khi đi, Tưởng Hân đã phủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-cao-h-hu/3596908/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.