Edit: DiTiBeta: Đậu Xanh
" Chị Ngôn Hi, vốn muốn chờ chị lại ướt một chút, nhưng chị lại không nghe lời."
" Của em rất lớn, chị cố gắng chịu đựng."
Ngữ khí cậu ái muội mà cắn lỗ tai cô, Ngôn Hi trong đầu một mảnh hỗn độn, chỉ quanh quẩn một suy nghĩ.
Cô sắp bị Văn Sâm làm, cô sắp bị Văn Sâm làm...
" Văn Sâm ~"
Ngôn Hi kêu cậu một tiếng, nhẹ nhàng ôn nhu, Văn Sâm nghe được cả người đều tê dại.
" Có thể hay đừng...không, không..."
" Không thể!"
Nam sinh nhanh chóng cự tuyệt.
"Chị Ngôn Hi đừng sợ, em sẽ nhẹ một chút!"
" Em thật sự rất yêu rất yêu chị, yêu đến mỗi một chỗ trên người chị đều không muốn buông tha."
Cứ như vậy, cậu nói một câu tẩy não cô, Ngôn Hi mơ mơ màng màng, nhất thời quên mất chính mình đối với chữ ' yêu' sợ hãi.
Văn Sâm thấy cô không còn phản ứng kịch liệt nữa, nhân cơ hội này, trực tiếp xông vào trong thân thể cô.
" A!"
" Mẹ nó!"
Tiểu chó săn lỗ mãng thất sách.
Văn Sâm còn chưa cắm vào được.
" Tại sao lại chặt như vậy!"
Nắng sớm mờ mờ, Văn Sâm theo ánh sáng nhìn đến hạ thể xinh đẹp sớm đã ướt đến không chịu nổi của cô, nhưng cho dù là như vậy, nhục huyệt nhỏ cũng thật chặt.
Cậu tàn nhẫn dùng sức, cư nhiên chỉ cắm vào được một cái quy đầu.
" A, không được...không được, Văn Sâm, cậu quá lớn, mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-cao-h-duc-vong-chiem-huu-cua-tieu-cho-san/3596940/chuong-17-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.