"..."
Nghe qua sự thẳng thắn của anh, Tử Kỳ không còn lời nào để diễn tả cho cảm xúc của bản thân lúc đó, hắn phải thừa nhận rằng những lời đầy hiếm hoi kia thốt ra từ miệng của một người giống như anh có sức kích thích đến mức khó tin. Cơ thể hắn chỉ vì một câu đơn giản vậy thôi đã nóng bừng bừng, lí trí mất tự chủ khiến cho bàn tay bất ngờ đem khối cảm xúc cương nóng của mình đẩy vào miệng anh.
"Ưm..."
Khuôn miệng nhỏ thình lình bị lấp đầy bởi một vật thô to, Lam Tuyên đương nhiên sẽ vướng chút khó chịu mà cau mày lại. Nhưng Tử Kỳ lúc đó chỉ mong muốn tận hưởng cái cảm giác ấm áp và mềm mại trong khoang miệng của anh, hắn nhè nhẹ đẩy sâu hạ thân, rồi lại giữ yên phần hông mình vài giây mà không nhúc nhích gì cả.
"Ahhhh..."
Sợ tiếng rên của hắn không làm chủ được sẽ vọng ra ngoài, Lam Tuyên dáo dác liếc nhìn ra vài khung cửa sổ xem có bóng người hay không. Cũng may là trước đó lúc vào thư viện anh đã kéo hết tất cả rèm cửa lại, hành động này ban đầu chỉ nhằm mục đích hạn chế ánh nắng trực tiếp chiếu vào chỗ các kệ sách mà thôi, không ngờ giữa giây phút diễn ra chuyện tế nhị này lại còn có thêm một tác dụng khác nữa chứ?
"Ahhh, anh Tuyên... không... không bị nghẹn chứ?"
Tên đáng ghét ấy mơ màng hỏi giữa chừng những cảm xúc đang lẫn lộn xen kẽ vào nhau. Hắn muốn được sung sướng nhưng vẫn lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3620732/chuong-83-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.