🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy hôm sau cái ngày Nhất Linh tỏ tình hoành tráng với hắn, cả trường không một ai lại không biết đến chuyện đó. Hắn tự nhiên cảm thấy đâu đâu cũng dồn hết sự chú ý vào mình. Vừa mới bước vào lớp thì cả lớp đã ồ lên đồng thanh để trêu chọc rồi, ai cũng thắc mắc không biết sau khi rời đi khỏi sân trường, Tử Kỳ có nói chuyện riêng với Nhất Linh và đồng ý lời tỏ tình đầy chân thành đó hay không?

"Ủa Kỳ, rồi hôm đó… sao tự nhiên ông bỏ đi theo lớp trưởng vậy?"

"Hả… à…"

"Ông không biết lúc đó nhìn anh Linh tội nghiệp lắm đâu, cũng may là Minh Tuấn lớp mình chạy ra giải vây chứ không chắc mọi người còn bàn tán um xùm đó!"

"Giải vây hả?"

À mà nhắc đến cái tên đó hắn mới để ý, Minh Tuấn hôm nay hình như không đi học. Hắn chỉ tiện liếc mắt nhìn qua bàn học và cũng không thấy chiếc ba lô quen thuộc của người bạn kia treo trên lưng ghế.

"Giải vây kiểu gì vậy?"

"À… nói là giải vây vậy thôi chứ tại lúc đó nó bị té cầu thang, cũng không biết nó đi đứng kiểu gì mà té nữa… thấy thầy Nghiêm với mấy quản sinh lo khiêng nó ra, rồi mọi người tập trung vào nó… chuyện anh Linh tỏ tình cũng giải tán luôn!"

"Mà nó té chỗ nào?"

Nghe những lời tường thuật của người bạn kia, Tử Kỳ cau cau mày nhớ đến khung cảnh của ngày hôm đó.

"Cầu thang trung tâm nè, đối diện với chỗ anh Linh đứng tỏ tình với mấy người chứ đâu!"

"Vậy sao?"

Sở dĩ hắn đột nhiên khựng lại vài giây khi nhận lấy câu trả lời là bởi vì khoảnh khắc nhận lấy bất ngờ từ Nhất Linh, tầm chú ý của hắn vốn dĩ có hướng về phía cầu thang trung tâm.

"…"

Lúc đó Minh Tuấn rõ ràng đứng phía sau vài người bạn khác, đã đứng thật an toàn dưới hành lang rồi cớ sao sau đó lại bị té cầu thang kia chứ?

"Mà sao tự nhiên Tuyên lại kéo ông đi đâu vậy? Giờ ở trên facebook đang nổi lên hai trang ship couple của trường mình đó!"

"Gì nữa?"

"Thì một trang là Linh với Kỳ, trang còn lại là Kỳ với Tuyên… admin của hai trang đó cãi nhau chí chóe!"

"Trời!"

Đáp lại phản ứng chẳng có chút hứng thú nào đó của hắn, người bạn kia kéo ghế ngồi xuống thì thầm nhỏ vào tai hắn một câu chẳng hề lạ lẫm.

"Mà… có một số người đồn là Tuyên với ông đang hẹn hò nữa đó… người ta đoán là vậy tại vì đâu có lí do gì Lam Tuyên lại chen vào chuyện ông được tỏ tình đâu chứ! Trên nhóm ship ông với Tuyên, admin còn đăng clip quay lại cái lần mà ông hôn môi Tuyên để giành chiến thắng thử thách trong chuyến đi thực nghiệm nữa…"

"Muốn biết sự thật thì đi hỏi lớp trưởng đi kìa!"

Bảo Khang ở bàn trên quay xuống chen vào câu hỏi của người bạn kia, vừa đúng lúc Lam Tuyên từ bên ngoài lớp bước vào. Hắn lơ đãng để ánh mắt mình chạm vào mắt anh, sau vài giây đứng hình thì cũng bối rối chuyển tầm nhìn đi chỗ khác.

"Có chuyện gì vậy?"

Lam Tuyên đứng trước lớp nghiêm mặt mà hỏi, chỉ cần cái điệu bộ khó chịu của anh được kích hoạt lên, cả lớp người nào đang dở dang bàn tán đến chuyện của ngày hôm đó cũng vội vàng cất hết bằng chứng lại.

"…"

Tử Kỳ kinh ngạc nhìn xung quanh một thể, hắn thấy sự im lặng của đám bạn bè xung quanh chỉ sau vài giây nhốn nháo mà cảm thấy nể lớp trưởng vô cùng.

"Tôi ở đây, các bạn muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi cũng được! Tôi không thích bị người khác bàn tán về bản thân… lớp nào thì tôi không biết nhưng riêng với lớp này… đừng để tôi nghe thấy những lời nhảm nhí đó nữa!"

"…"

Sau một loạt câu từ vô cùng căng thẳng từ anh, cả lớp không có lấy một người nào dám ngước lên để đối diện với thái độ đầy nghiêm túc đó. Chỉ có hắn tròn mắt nhìn thẳng về phía đối phương, Lam Tuyên của hiện tại sao lại khác quá. Khác thật nhiều so với cái người chủ động hôn hắn khi đó.

"Đó đó đó… mấy bạn cứ tào lao tào lao không à… lớp trưởng người ta cao quý như vậy… sao lại có thể hẹn hò với một người như Tử Kỳ đây chứ! Ship bậy ship bạ không à… ship như vậy lỡ đâu người trong lòng của lớp trưởng lại ghen thì sao?"

"…"

Bảo Khang biết rõ chuyện giữa hai người họ, cậu ấy nghe động thái của Tử Kỳ trong câu nói vui ấy nên mới để tâm quay xuống quan sát. Nhưng không phải Lam Tuyên chủ động nói ra chuyện mình đã thừa nhận tình cảm rồi, mà là Bảo Khang đã chủ động hỏi thăm nên mới nhận được câu trả lời từ anh ấy.

"Chút nữa sau giờ nghỉ trưa bí thư Đoàn tới phòng họp với hội học sinh về việc hỗ trợ tổ chức lễ trưởng thành cho khối mười hai! Các bạn cán sự lớp quay trở về phòng học để lên kế hoạch ăn liên hoan trong tuần sau!"

"Vậy còn mấy học sinh không có chức vụ như mình… xin xuống thư viện một chút được không lớp trưởng?"

Cái tên thích chọc người ấy lại chen ngang vào trong lời anh nói mất rồi.

"Hì hì…"

Hắn biết tiếp sau đó anh định nói đến phần của các học sinh khác, nhưng vì muốn chọc tức đối phương mà hắn mới cố tình chen vào như vậy. Để xem thử cái người đã tỏ tình với mình đó, hôm nay có tiếp tục răn đe mình bằng những lời khó nghe nữa không.

"Tôi chưa nói xong!"

"À vậy hả? Ai mà biết… lần sau nói cái gì nhớ phát tín hiệu ra đi, thấy dừng lại tưởng nói xong rồi!"

"Giáo viên chủ nhiệm nói các bạn còn lại nếu có thiện chí thì xuống sân trường phụ thầy bón phân cho hoa! Ai không muốn làm thì ở phòng nghỉ giữ trật tự không được đi lang thang qua các phòng học khác!"

"Vậy mình xin xuống thư viện được không lớp trưởng?"

"…"

Vẫn chẳng có chút thay đổi gì, Lam Tuyên chỉ liếc nhẹ một cái rồi xoay người lẳng lặng ra khỏi lớp. Anh còn một số chuyện chưa làm xong ở thư viện, chỉ vì nhận thông báo của thầy chủ nhiệm nên mới tranh thủ quay về lớp hướng dẫn các bạn.

"Ơ…"

Hắn thấy sự ngó lơ bất ngờ của anh thì chẳng cam tâm, vài phút sau khi Lam Tuyên rời khỏi phòng học rồi, Tử Kỳ cũng mon men tới xin lớp phó cho mình được đi toilet một chút, chỉ có điều toilet mà hắn chọn đi lại nằm bên hướng thư viện. Mặc dù không ai biết điều này là ngẫu nhiên hay trùng hợp nhưng vào lúc hắn đi khuất rồi, cả lớp cứ ầm ầm mà cười phá lên, cái gì cần phải hiểu tự khắc cũng có người hiểu.



"Em chào cô, lâu quá em mới lên thư viện… cơ mà sao hôm nay nhìn cô khác khác vậy ta? Hình như đẹp với trẻ ra được vài tuổi luôn đó!"

Bầu không khí tĩnh lặng của thư viện lại bất ngờ có tai họa rồi, Lam Tuyên ở trong này ngồi tận chiếc bàn cuối cùng cũng nghe thấy giọng của hắn xa xả dội vào. Mặc dù hắn lanh chanh lóc chóc không hợp với sự yên tĩnh và gọn gàng của thư viện chút nào, nhưng cũng chẳng hiểu sao mà cô quản lí thư viện lại rất thích hắn. Thậm chí chỉ cần Tử Kỳ ghé vào thăm, nói mấy lời lừa gạt người khác trơ trẽn như vậy cũng có thể để cô yên tâm giao lại thư viện cho hắn.

"Cô đi nghỉ sớm đi… hôm nay lớp em lại trống tiết đó mà… dù sao em cũng rảnh, em ở đây phụ Tuyên thống kê lại sách giúp cô! Cô tranh thủ đi ăn rồi nghỉ sớm đi… giờ này chắc cũng không có học sinh nào ghé qua mượn sách nữa đâu!"

"Vậy… có được không?"

"Được mà cô, cuối năm rồi… ai đâu mà trách móc mấy chuyện này nữa! Có gì em sẽ nói cô chỉ vừa mới rời đi thôi à!"

"Cái thằng! Sao mà miệng mồm hoạt bát vậy không biết!"

Anh ngồi ở bên trong, chỉ lắng nghe cũng biết một người đã xiêu lòng với những lời dụ dỗ của hắn. Vài giây ngắn ngủi sau khi tiễn cô ra khỏi cửa, Tử Kỳ rón rén đóng cánh cửa phòng thư viện lại, hắn lật chiếc bảng thông báo tạm ngừng phục vụ hướng ra ngoài, sau đó mới từ tốn từng bước chân nhỏ tìm đến chỗ anh đang ngồi.

"Hey!"

"…"

Lam Tuyên lại chỉ ngước lên nhìn hắn ta bằng một đôi mắt không có tình tứ gì cả, anh phớt lờ giọng điệu lân la "kiếm chuyện" của hắn, chỉ tập trung vào đống giấy tờ thống kê số lượng sách trong thư viện.

"…"

Bị người ta ngó lơ như vậy, hắn cũng cảm thấy có đôi chút khó hiểu so với những gì vừa mới trải qua, không biết có phải thật hay mơ nhưng Lam Tuyên bây giờ hoàn toàn không giống cái người dịu dàng nói lời ngọt ngào với hắn một chút nào cả. Mỗi lần anh tập trung làm chuyện gì đó tất cả sự nghiêm túc dồn lại chứa vào ánh mắt, khiến cho những người ở xung quanh muốn tới làm phiền đều cảm thấy thật khó khăn.

"Nè…"

Nhưng nếu anh nghĩ hắn cũng giống như họ thì anh sai rồi, mặc cho vẻ bề ngoài nghiêm túc của đối phương đang dọa mình tránh xa, Tử Kỳ vẫn không ngại xáp lại gần hơn, hắn lân la hỏi thăm bằng những câu từ có ý trêu chọc, khiến cho đầu chân mày Lam Tuyên chợt cau cau nhẹ.

"Anh nói em nghe xem, là cái nhân cách nào của anh trỗi dậy mà lại đi tỏ tình với em vậy ha?"

"…"

Bởi vì hắn cố tình nhắc đến chuyện đó, cây bút trên tay anh lặng lẽ ngưng lại, thao tác đầy chuyên nghiệp khi dò danh sách thống kê cũng tạm hoãn đi. Mặc dù anh không nhìn hắn ta, nhưng ánh mắt hướng tới chỗ khác và chút giọng điệu không vừa lòng khi đáp lại này, hắn cũng có thể đoán ra được đối phương đang giận mình rồi.

"Mấy ngày nay không phải em cứ tránh né anh sao?"

"Tránh? Tránh hồi nào?"

"Buổi sáng em không chịu ăn sáng ở nhà, trong lớp thì cố tình lơ anh, đến giờ ăn cũng ngồi chỗ khác, tan học về thì biến mất tiêu… cơm tối em cũng bỏ, vừa tắm xong thì tắt đèn phòng tối thui!"

"…"

Nghe đối phương kể ra một đống những điều bản thân cho là có lí, Tử Kỳ chỉ bật cười phủ tất cả. Hắn đáp lại bằng một lí do có phần đáng tin khiến cho Lam Tuyên phải đánh vội sang một chuyện khác.

"Em có việc phụ anh H đó, dạo này anh H tăng tốc làm thêm để kiếm tiền thi đại học… sáng sớm em phụ đi giao sữa nên bỏ bữa sáng, tan trường thì tranh thủ chạy qua vườn hoa phụ ảnh chạy sản lượng bọc giỏ hoa, tối về mệt quá nên đi ngủ sớm chứ có tránh né gì anh đâu nè!"

"Đêm qua mấy giờ em ngủ?"

"Đêm qua á? Ngủ sớm mà! Tắm xong là em ngủ luôn chứ đâu!"

"…"

Dạo này đối diện với những lời thiếu sự chân thật của hắn anh cũng chẳng căng thẳng chỉ trích giống ngày trước nữa, thay vào đó hắn lại chỉ cần nhìn vào ánh mắt và sự im lặng của anh, mau chóng đổi thay lời gian dối của mình thành những câu từ thành thật một chút.

"À… hôm qua lúc lên giường nằm em có nói chuyện điện thoại với anh Linh, nói một chút thì đi ngủ rồi!"

"Một chút?"

"Thì… em không có xem đồng hồ, chỉ nhớ là nói có một chút đó!"

"…"

Nếu như đối phương đã tận lực chối bỏ nghi ngờ của anh, thôi thì anh cũng chẳng thèm khẳng định rằng bản thân đã đợi bên ngoài ban công suốt hai tiếng liền. Cuộc nói chuyện qua điện thoại với Nhất Linh kéo dài từ lúc hắn vừa tắm xong cho đến khi mà hắn ngáp dài chìm vào giấc ngủ. Ngay cả tin nhắn anh gửi đến từ tối hôm qua, sáng nay hắn thậm chí còn không mở ra xem nữa.

"Ủa… rồi sao lại im lặng? Em nói sai chỗ nào thì anh phản bác lại đi!"

"…"

"Anh đang ghen đó à? Hehe…"

Lại còn có thể dùng cái điệu cười trêu chọc đó với anh, tâm tư hắn đúng là chẳng chịu hiểu cho người khác một chút gì cả. Trong khi anh lại chỉ có thể lắc đầu không thèm đôi co, hắn thì như được nước làm tới, cố tình nói thêm vài lời nữa đợi đến khi Lam Tuyên thật sự nổi đóa mới thôi.

"Hôm qua em xin lỗi vì phải từ chối anh Linh, rồi em nói bây giờ chỉ nên làm bạn vậy thôi… tại em cũng có ý định tập trung cho sự nghiệp sau khi ra trường… mà được cái anh Linh cũng không có giận em nha, còn nói sẽ đợi đến khi nào em thấy sẵn sàng để hẹn hò nữa…"

"…"

"Mà anh Tuyên, anh nghĩ xem anh Linh là bot hay top?"

"…"

Giữa lúc một người dường như chẳng muốn nghe gì đến cái tên đó nữa, hắn còn cố tình chọc tức anh khi hỏi đến chuyện nhạy cảm thế này. Lẽ ra anh cũng chọn im lặng cho hắn tự nói một mình, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà hỏi ngược lại đối phương.

"Em đã từ chối người ta rồi còn muốn biết chuyện đó để làm gì nữa?"

"He, cuối cùng cũng cạy được cái miệng của anh!"

Chẳng ngờ hắn tự nhiên bật cười, không ngả ngớn đứng trước mặt anh để chọc ghẹo nữa, Tử Kỳ bây giờ xáp lại gần đối phương trên cùng một chiếc ghế dài. Hắn hí hửng tựa vào vai anh, biểu cảm xem chừng cũng rất muốn làm hòa nhưng thái độ bên trong lời nói vẫn tự đắc rằng bản thân đắt giá.

"Từ chối thì từ chối nhưng người ta vẫn chờ đợi mình thì mình vẫn nên suy nghĩ đến chuyện xa hơn chứ nhỉ?"

"…"

Không thèm đáp lời hắn, anh chỉ nhẹ nhàng dịch người ra một chút để cái tựa vai đầy thân thiết kia hụt hẫng giữa chừng, quay lại với một đống thống kê nhiều không tính xuể, chút hờn giận chẳng thay đổi gì mà lại còn trút vào nhiều sự lo âu. Lam Tuyên không thèm chấp cái tính hay đùa cợt đó của hắn, anh chỉ trách bản thân biết rất rõ rồi mà lại chẳng thể từ chối những cảm xúc dành cho người ta mà thôi.

"Em cất công tới đây trò chuyện cho anh đỡ buồn mà anh cứ thờ ơ vậy? So với Nhất Linh… em không thấy anh thích em ở chỗ nào luôn đó!"

"Đang nói cái gì vậy?"

"Thì ý là… ít ra anh Linh thích em còn thể hiện ra bên ngoài, đối xử cũng đặc biệt hơn những người khác rất nhiều… anh thì suốt ngày cứ cọc cằn với em, đâu có giống thích em gì đâu!"

"…"

Anh không đáp lại hắn câu này vì không biết mình có nên hay không, đối với hắn sự nhiệt tình của Nhất Linh đã là tất cả mất rồi. Nếu như không để tâm thì làm sao thấy được những thay đổi của anh.

"Em đó… đừng cảm tính như vậy được không?"

"Là sao?"

"Anh không thích bị so sánh với người đó!"

"Ò…"

"Với lại… anh và Nhất Linh có hoàn cảnh đối diện với cảm xúc hoàn toàn khác nhau! Thật ra không phải anh bồng bột cứ nghĩ là làm, đã suy nghĩ một thời gian rồi… không biết khi nói ra mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào!"

"…"

"Không biết em có cảm thấy ghê tởm và xa lánh hay không…"

Nói đến đó, người kia cẩn thận xếp gọn số giấy tờ trên bàn rồi quay nhìn hắn. Anh muốn nhìn vào ánh mắt hắn để hỏi những điều mà bản thân cũng thắc mắc suốt mấy tiếng qua.

"Không biết rốt cuộc sau khi nghe được sự thật đó em sẽ xem anh là gì nữa?"

"Em…"

Đúng là hắn chẳng có câu trả lời nào cho anh, anh thấy mình còn thua Nhất Linh ở một lời từ chối nữa. Trước đó anh đoán rằng hắn sẽ gay gắt từ chối những điều khó tin như vậy, thậm chí anh còn đoán là hắn gạt bỏ tất cả và xa lánh anh tựa như một chuyện hiển nhiên. Vậy mà hắn không chấp nhận cũng chẳng chối bỏ, hắn lại đặt anh vào trong sự chênh vênh, để cho anh chẳng đoán được mình rốt có cơ hội nào hay không?

"Nếu như không là anh em nữa… đối với em anh sẽ là gì?"

"Em…"

Hỏi thẳng hắn câu đó khi trái tim anh chẳng còn hi vọng gì nữa, chẳng qua chỉ muốn chấp nhận một sự thật đau lòng còn hơn cứ phải mập mờ lặp lại ở trong suy nghĩ. Nhưng Tử Kỳ lại nhìn thẳng vào mắt anh, không biết rốt cuộc hắn tự tin bản thân có bao nhiêu phần chắc chắn, lại có thể nói ra những điều khiến sự mơ hồ trong trái tim anh dịu đi.

"Thật ra trước giờ em cũng đâu có xem anh là anh trai!"

"…"

"Em muốn làm bạn với anh hơn… kiểu như một người bạn tri kỉ, em cũng không muốn được đối xử như là em trai."

"Tử Kỳ…"

"…"

Anh gọi tên của hắn, hắn biết lúc đó anh rất muốn nói ra vài lời chân thật hơn những gì mình đã được nghe qua. Chỉ có điều ở trong cái tâm trạng vẫn còn nhiều bất ổn của thế này, Tử Kỳ thật sự không biết mình có nên chốt hạ quyết định hay không?

Mình muốn trở thành người đặc biệt… nhưng nếu không phải là yêu đương, liệu rằng ở trong lòng anh ấy có vị trí nào khác hơn dành cho mình không?

"Tử Kỳ! Mình có thể thử mà… thử tìm hiểu về nhau thêm một thời gian nữa… em thấy sao?"

"…"

Anh vội vàng hơn là hắn nghĩ, trước đây hắn thật sự chẳng tin sẽ có ngày này. Trước đây hắn cũng không bao giờ dám nghĩ cảm xúc trong lòng Lam Tuyên lại khác biệt đến như vậy. Trở ngại của hắn cho đến thời điểm hiện tại nếu nghĩ thật kĩ có lẽ không phải là chuyện giới tính. Hắn cũng biết Lam Tuyên là một người bạn đời tốt, thậm chí hắn không ngừng nghĩ về những chuyện sẽ diễn ra sau khi hai người họ thật sự hẹn hò.

Chỉ có điều…

Sao hắn lại cảm thấy quyết định của mình về chuyện yêu đương chẳng có can đảm gì cả. Hắn không sợ thay đổi mối quan hệ này, hắn chỉ sợ tình yêu đánh mất tình bạn. Sợ một lúc nào đó nếu hai người không còn được giống như bây giờ, anh và hắn có lẽ đến nhìn mặt nhau cũng cảm thấy rất ngại ngùng.

"Nhưng mà… em… lúc này em thật sự chưa thể trả lời anh được!"

"Tại sao?"

Hình như rơi vào khoảng vô định của tâm trí rồi, anh thấy trong mắt hắn có chút hoang mang khó xử, anh cảm nhận được hắn đang rất bối rối với những thắc mắc của mình.

"Thôi được rồi…"

Mà bởi vì không muốn để hắn khó xử, Lam Tuyên chỉ ngậm ngùi chốt hạ một câu không đầu không cuối. Anh đành tạm chấp nhận sự mơ hồ đó của hắn, tạm giữ lấy một mối quan hệ mập mờ mà bản thân thật sự chẳng mong muốn chút nào.

"Anh hiểu rồi!"

"Anh Tuyên…"

"Em về lớp đi…"

Khoảng thời gian ở gần có lẽ không phải quá lâu nhưng hắn biết mỗi lần cảm xúc của anh dâng đến cao trào, anh luôn muốn được ở một mình và tìm mọi cách để hắn rời đi. Lần này có lẽ cũng vậy, chỉ khác ở việc hắn không tức giận nói với anh bằng những lời lẽ vô cùng khó nghe mà thôi.

"Không về!"

Từ chối lời "đuổi khéo" của anh, hắn ấp úng nói tiếp những điều bản thân cho rằng có thể thuyết phục đối phương hiểu được lí do của mình.

"Em xin lỗi… nhưng chuyện này phức tạp thật mà, anh nói xem… em còn chưa hết ngạc nhiên nữa đã muốn em phải đưa ra câu trả lời rồi? Trong khi trước giờ anh có bao giờ chủ động để cho em cảm nhận được đâu? Mà hẹn hò thì làm sao chứ? Bây giờ mình đang là anh em luôn đó… mẹ mà biết chắc mẹ bằm hai đứa mình ra thành tương luôn!"

"…"

Cảm xúc trong những lời hắn nói có lẽ là phức tạp thật, Tử Kỳ thậm chí vừa nói vừa xáo trộn hết đống giấy tờ thống kê của anh trên bàn, sau đó còn vò đầu bức tóc một cách bất lực. Mà Lam Tuyên lại chỉ nhẹ nhàng rút mấy tờ giấy ngay ngắn của mình ra khỏi bàn tay thô bạo của hắn, anh chậm rãi xếp lại ngay ngắn. Nghĩ kĩ lắm mới hồi đáp bằng một giọng vô cùng tự tin.

"Mẹ biết lâu rồi! Trước cả em nữa… nhưng mà anh cũng không có bị mẹ bằm thành tương!"

"Hả?"

Sự ngạc nhiên to lớn trong hắn nhân lên gấp đôi, Tử Kỳ tròn mắt hỏi để xác nhận lại lần nữa những gì bản thân vừa nghe. Nhưng Lam Tuyên chẳng những nói rõ với hắn, anh còn cho hắn xem một đoạn video từ rất lâu rồi.

"Anh nói mẹ biết rồi đó hả?"

"Mẹ biết, mẹ hoàn toàn ủng hộ anh! Em xem cái này đi!"

Trong khung chat zalo của anh và mẹ, chiếc video được cắt từ camera của căn nhà cũ có vẻ cứ được nhắc đi nhắc lại nhiều lần thì phải. Mặc dù hắn sau đó chẳng nhớ gì cả, nhưng cái bằng chứng to lớn này khi được xem lại tâm trạng vẫn có một chút mơ hồ hình dung.

"A… lần đó!"

"Chuyện chai rượu đông trùng hạ thảo của ba đó!"

"A… lần đó… lần đó…"

Cũng không biết điều gì khiến cho Tử Kỳ vừa xem vừa ấp úng nhắc một cách thiếu trôi chảy đến như vậy. Nhưng hình như cảnh tượng trong tầm mắt hắn có chút thú vị, chỉ vài phút xem đi xem lại đã khiến khóe môi đối phương bất ngờ cong lên. Hắn đem chiếc điện thoại kia đặt lên bàn, chồm tới gần anh hơn một chút để hỏi thử chuyện mà mình vốn đã từng quên.

"Vậy đó là nụ hôn đầu của anh với em đúng không?"

"Nụ hôn đầu của anh với em? Đến chuyện này mà em còn phải hỏi sao?"

"Ờ ha, không đúng lắm… em nhớ em dạy anh hôn môi từ nhỏ lận mà, nhưng cụ thể là lúc nào ấy nhỉ? Lần đó mình chơi trò gì mà em lại dạy anh hôn môi ta…"

Lặng lẽ nhìn biểu cảm cố gắng nhớ về những chuyện ngày xưa của hắn, anh không biết ánh mắt của mình hóa thành dịu dàng từ khi nào nữa. Anh thích hắn như vậy, có lẽ cũng đã thích từ khá lâu rồi. Tử Kỳ hoàn toàn không biết Lam Tuyên đã tạo một tài khoản facebook không hề chính chủ, anh để ảnh đại diện là hình của một người khác. Anh kết bạn với hắn từ năm lớp tám, suốt khoảng thời gian đó đến nay vẫn không ngừng lặng lẽ vào xem lại những gì hắn đăng. Nhưng nếu hắn không đồng ý quay trở về, có lẽ chuyện thích hắn chỉ đơn thuần hóa thành sự quan tâm bình thường mà thôi. Anh từng nghĩ khi mình rung động với một người khác, mình sẽ có thể phá bỏ đi chút cố chấp về một hình mẫu giống như hắn.

Rốt cuộc sau nhiều năm lặng lẽ đơn độc, Tử Kỳ quay trở về náo nhiệt như thế, hắn đã biến mặt hồ cảm xúc yên ả của anh thành bao con sóng to nhỏ khác nhau. Cuối cùng anh lại chẳng thể tự thắng được chính mình, chẳng thể nào để bản thân xem hắn như là một đứa em.

Một người bạn đơn thuần lại càng không thể.

"Sao lại quay đi rồi, xấu hổ nữa à?"

"Em đó, với cái tính tùy tiện trêu chọc người khác như vậy… ở bên Mỹ có bao nhiêu người là nạn nhân của em vậy?"

"Anh muốn biết sao? Để xem…"

Đưa hai bàn tay lên trước mặt, Tử Kỳ đếm tới rồi đếm lui nhưng ánh mắt gian xảo cứ trông thử biểu cảm của đối phương dành cho đáp án là như thế nào. Lam Tuyên chỉ hờ hững liếc nhẹ một cái, anh vẫn chăm chú đánh dấu từng quyển sách bản thân đang tự thống kê không muốn để Tử Kỳ biết mình cũng chờ đợi câu trả lời.

"Mười mấy hai chục người gì đó… cũng ít mà!"

"Ít?"

Đến khi anh quay lại lớn giọng mà hỏi trống không, hắn mới buông đôi bàn tay xuống rồi cười thách thức.

"Sao vậy? Em cũng hôn nhiều người lắm rồi… vậy anh có thích em nữa không?"

"…"

"Có thích nữa không hả?"

"…"

"Nói đi mà, trả lời em đi… ai cho phép anh bật chế độ im lặng vậy chứ?"

Người ta không tức giận vì câu trả lời của hắn, hắn ngược lại tự nhiên tức giận vì sự im lặng mà Lam Tuyên dành cho mình. Vòi vĩnh một phản ứng từ anh không được, Tử Kỳ tức đến nỗi xích lại gần hơn, hắn liên tục đập vào vai anh mấy cái thật mạnh.

"Anh có trả lời em không hả?"

"…"

"Trả lời coi, tức quá đi mà!"

"…"

Vậy nhưng bất kể hắn có làm ra trò quậy phá thế nào, thậm chí còn xáo trộn cả đống giấy tờ ở trên bàn lên mà Lam Tuyên vẫn nhất định giữ im lặng đến cùng mới thôi.

" Anh muốn im lặng đúng không?"

"…"

"Vậy để em thử xem anh sẽ im lặng được tới cỡ nào…"

"Tử Kỳ!"

Buông một lời cảnh báo với anh, bàn tay hắn bất ngờ đặt vào phần giữa hai chân. Lam Tuyên vốn không thể ngờ trước điều này, anh như bị đối phương tạt vào cơ thể một gáo nước nóng, giật mình đến mức từng nhịp tim dồn dập bên dưới lồng ngực. Vậy nhưng hắn lại càng thích thú trước biểu cảm lo sợ đó của anh, mấy ngón tay cố tình bấu chặt vị trí cơ mật và nhạy cảm kia, trên môi nở một nụ cười đầy gian xảo.

"He he!"

"…"

Lam Tuyên quan ngại đến mức độ chẳng thốt nên lời, anh nắm lấy bàn tay của hắn, hạ giọng xuống một cách nghiêm khắc để nhắc về vị trí của căn phòng.

"Đang ở thư viện đó… bên cạnh là phòng nghỉ của giáo viên!"

"Thì sao?"

Nhưng Tử Kỳ chẳng thèm để tâm đến sự nhắc nhở của anh, hắn nhếch môi cười cợt chút lo lắng đó, cố hết sức để rút bàn tay đang bị Lam Tuyên giữ chặt, dùng một tay còn lại ra sức mơn trớn yết hầu của anh.

"Ai bảo anh không chịu trả lời?"

"Đừng đùa nữa, anh phải làm xong đống thống kê này giúp… a… Tử Kỳ…"

Chẳng những hắn không thèm để ý đến lời anh nói, mà thao tác tạo ra nơi đôi bàn tay càng bạo gan hơn. Lam Tuyên hiện tại bị đôi chút lo sợ chế ngự cảm xúc, anh không tài nào ủng hộ những hành động mơn trớn của hắn trên cơ thể mình, chỉ có thể bối rối muốn được thoát ra nhưng lại không nỡ lòng đẩy hắn thật mạnh.

"Tử Kỳ, đừng đùa nữa… lỡ người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu!"

"Em treo bảng ngưng phục vụ rồi, từ giờ đến lúc cô quản lí thư viện quay lại chắc cũng được hơn nửa tiếng lận đó…"

Giọng điệu của đối phương úp mở như vậy có lẽ người thông minh như anh không thể nào không hiểu được. Lúc đó anh nhất thời bị chút khống chế của hắn làm cho ngơ ngác, đến hiện tại vẫn chẳng thể tin phản ứng của Tử Kỳ sau khi mình thừa nhận là vậy. Hắn khiến anh hoang mang cực độ, khiến anh thấy bản thân chơi vơi vô định mà lại bất lực chẳng thể nào thoát ra.

"Không được, Tử Kỳ…"

Đấu tranh tâm lí giữa những cảm xúc thăng hoa mà bản thân luôn muốn có được, anh thấy nội tâm mình nặng trĩu một lời đã hứa với mẹ. Lần đó sau khi nhận lấy sự thờ ơ của hắn, anh đã dặn lòng rằng sẽ không để khoảng cách giữa hai người chỉ là một thoáng mơ hồ như vậy. Nhưng Tử Kỳ chưa từng chịu làm theo ý của ai, hắn nhất định khống chế Lam Tuyên chỉ vì cái tính háo thắng của mình, đem những nụ hôn không hề có danh phận rõ ràng đẩy tấm lưng anh tựa vào vách tường.

[…]

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông dài vang lên như một thường lệ, xong chuyện rồi thì hắn cũng mau chóng buông xuống một thái độ hờ hững chẳng kém.

"Chút nữa em có hẹn với bạn, anh về đừng có đợi em nha!"

Vừa nhanh chóng kéo khóa quần lên, Tử Kỳ vừa tiện thể dặn anh vài lời nhưng thật khác xa với cái cách mà anh cẩn thận lau đi vài vệt trắng đục còn vương trên bàn tay hắn, hắn lại chỉ tranh thủ cài lại thắt lưng mà chẳng thèm chú ý gì đến khóe miệng anh.

"Có hẹn với bạn sao?"

Lam Tuyên xếp chiếc khăn giấy đã dính bẩn từ việc lau chùi bàn tay cho người bên cạnh, dùng một phần còn sạch ở đó để tự lau đi khóe môi của mình. Anh khe khẽ hỏi, dường như cũng thắc mắc đối tượng có hẹn với hắn là ai nhưng lại không dám hỏi sâu vào vấn đề đó.

"Đúng rồi, mà chiều anh có nấu cơm cũng đừng để phần cho em, em đi ăn với bạn em luôn!"

"Ừm…"

Bạn của hắn…

Nghĩ đến một khoảng rộng mơ hồ như vậy anh có lẽ sẽ cảm thấy hơi tủi thân một chút. Tử Kỳ ở trước mắt thật chẳng khác nào một tên chơi bời, hắn lấy đi của anh một khối chân thành nhưng mà anh lại chẳng đoán ra bản thân đã nhận được gì từ những điều đó.

"Sao vậy?"

"Hả? Có sao đâu?"

"Không sao thì tốt! Em đi đây… chút nữa cô có hỏi thì nhớ nói em mới đi thôi nha!"

"Ừ!"

Có phải bởi vì anh cứ trông đợi nhiều hơn những chuyện vừa xảy ra nên khi tấm lưng mình ôm ấp vội vã rời đi, cổ họng anh tự nhiên nghẹn đắng. Anh thấy mình thật giống như bị bỏ rơi, thật chỉ giống một chỗ vui vẻ vào lúc phấn khích của cái tên đó.

"…"

Hắn để lại cho anh một khoảng tĩnh lặng, tĩnh lặng và cô đơn đến mức có thể nghe rõ từng lời trong tận thâm tâm.

Mình làm sao vậy… biết trước sẽ như vậy rồi mà, cũng đã hứa với mẹ sẽ không để cho chuyện này tiếp diễn nếu như cả hai chưa có một mối quan hệ rõ ràng. Nhưng tại sao mình lại tự biến bản thân trở thành trò chơi của em ấy chứ?

Đau lòng đối với anh không phải là lời từ chối. Đau lòng đang tồn tại trong anh vì sự mập mờ của hắn. Nhưng biết sao giờ? Anh cảm thấy như vậy còn đỡ hơn là thái độ xa lánh thờ ơ, anh nghĩ rằng chỉ cần bản thân cố gắng một chút, có lẽ Tử Kỳ sẽ dần dần chấp nhận được thôi. Một thời gian trôi qua đủ lâu, hắn sẽ có một câu trả lời rõ ràng với sự chờ đợi của anh.

"…"

Dòng suy nghĩ vu vơ lúc đó khiến sự tập trung của Lam Tuyên dành cho đống giấy tờ trước mắt ngưng lại. Anh nghe thấy tiếng chuông thông báo từ điện thoại ở trên bàn, liếc nhìn thì nhận ra cái tên xấu xa vội rời đi đó có gửi lại chút an ủi cho anh. Hắn trả lời dòng tin nhắn vào tối qua đã lỡ quên mất, còn trả lời cho những suy nghĩ tò mò tủi thân của anh vừa mới thoáng qua.

Hẹn anh tối hôm nay bên ngoài ban công với chút tiệc nhẹ.

"Em tới chỗ anh H làm thêm phụ ổng một chút, chiều ở đó ăn với ổng luôn… tối nay anh có muốn ăn thêm gì không, hay là mình bày chút tiệc nhẹ… làm vài lon trái cây lên men ngoài ban công đi?"

"…"

Kể ra hắn cũng thật biết cách dỗ dành đối phương, ít ra chút lo lắng ban đầu giờ không còn nữa, Lam Tuyên nhè nhẹ chạm ngón tay vào đống icon hiện ra bên trên màn hình. Anh phản hồi cho hắn bằng một tâm trạng vui vẻ khác hẳn lúc nãy, nhưng vẫn không quên giữ thể diện để mình không nói nhiều lời.

"Ok!"

Lần này Tử Kỳ chỉ thả tim lên câu hồi đáp từ anh, hắn mỉm cười cất điện thoại vào trong túi, dùng một bộ mặt khác để đến tìm cô y tế mà xin giấy nghỉ nửa buổi còn lại. Thật ra không phải cô không đoán ra hắn cố tình giả vờ ôm bụng kêu đau, chỉ là vào những ngày cuối năm thế này học sinh tụ tập ở trong trường cũng chẳng có tiết. Thay vì để cho hắn nằm lại trong phòng y tế cô chọn cách viết giấy đề nghị để hắn ra về còn hơn.

Thủ tục xin về sớm của hắn chỉ hoàn thành sau tầm ba mươi phút chạy tới chạy lui, bước ra khỏi cánh cổng trường rồi Tử Kỳ đi bộ ra bên ngoài đường lớn, hắn bắt xe taxi đến chỗ Nhật An làm thêm cách trường không xa. Cũng đã tới rất nhiều lần rồi nên với hắn mọi người ở đây không còn xa lạ gì nữa. Vừa vào trong đã nghe thấy tiếng của ông anh mình giỡn hớt với cậu đàn em trước mặt tổ trưởng.

"Mày đó nha Xuân, tao đóng gói cả buổi không sao, mày vô đóng có mấy giỏ cuối mà quên dán tem là sao hả mạy? Bên đóng thùng người ta trả hàng lại cho hai đứa mình kìa!"

Xuân vốn dĩ cũng là một người rất quen mà hắn biết rõ từ những ngày đầu chơi chung với An. Cậu ấy là học sinh thuộc khối cơ sở của trường, qua lời kể thì Xuân cũng có hoàn cảnh gia đình không được khá giả gì mấy. Vì để chuẩn bị cặp sách cho khai giảng năm sau nên vừa mới chạm hè là cậu nhóc ấy đã nhờ Nhật An giúp mình xin một chân vào phụ việc ở vườn hoa rồi. Bình thường Xuân không phải là một người quá khéo léo, ngày đầu vào nhận việc tay chân vẫn còn chưa nhanh nhẹn lắm thế nên suốt cả buổi Nhật An vừa kèm cặp vừa làm phụ cũng không hề ít. Mà bởi vì công việc ở đây hai người làm chung nên trách nhiệm không thể chỉ đùn đẩy cho một mình cậu nhóc đó được.

Lúc Tử Kỳ tiến lại gần hơn, Xuân đã rũ ánh mắt lủi thủi đi về vị trí làm việc của mình. Nhật An vội bật cười trước mặt của bạn tổ trưởng, nói rõ ràng về lô hàng lỗi hôm qua khi không có Xuân ở đó.

"À, anh nghe nói mấy giỏ thiếu team là của ca trước hả em? Hàng của anh với Xuân làm ra hôm qua có lỗi gì không?"

"Dạ hàng lỗi là của ca trước mà mấy bạn đóng thùng tưởng của ca mình! Hàng của anh với Xuân làm ra không có lỗi gì hết đó… nhưng mà nay anh qua phụ tỉa lá với chị Hường nha, bên đó thiếu người, để thằng Xuân nó tự dán tem một mình cho quen tay đi! Làm chậm quá sợ chủ họ không nhận nó!"

"Ok em!"

Tử Kỳ thường xuyên đến đây chơi nên đã quen mặt với tổ trưởng rồi, hắn lân la đi theo phía sau Nhật An, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn lại vị trí của cậu nhóc tên Xuân kia. Điều hắn thấy bây giờ là một thái độ cau có khó chịu vẫn còn sót lại trên gương mặt trắng trẻo của cậu ấy. Chơi thân với Nhật An như hắn, nghe qua cách nói chuyện của anh ấy thôi cũng biết rõ anh ấy chỉ nói đùa, nhưng nếu như đối với một người không đủ thân thiết hắn cá là người ta sẽ nghĩ Nhật An đang đổ hết lỗi cho mình.

"Anh… hôm nay anh định làm tới mấy giờ vậy? Tối ra ngoài đi ăn với em được không? Em có chuyện này muốn nói!"

"Chuyện gì nữa ba? Tao chạy sản lượng tới tối luôn á… thêm được tiếng nào hay tiếng đó… mày có chuyện gì cứ nói ở đây luôn đi!"

"Không có được mà… một giờ của anh có hai mươi lăm nghìn chứ nhiêu? Em trả cho anh một trăm luôn… nay nghỉ sớm ra ngoài đi ăn với em đi!"

Dúi vào túi áo anh một tờ màu xanh, hắn cố tình làm vậy là để đối phương chấp nhận nghỉ ngơi chứ thật ra có chuyện gì quan trọng đến mức không thể nói ở đây đâu chứ?

"Không được, nếu tao có chạy vượt sản lượng thì cũng qua phụ thằng Xuân… nó mới vô làm tay chân chậm chạp sợ người ta không cho nó tăng ca nữa!"

"Trời!"

Hóa ra hắn thấy anh suốt mấy ngày nay quần quật với công việc làm thêm này nên mới tìm cách để giúp đỡ cho anh nghỉ ngơi. Vậy mà anh lại nói dối hắn rồi ở lại giúp người ta, nghĩ đến đó Tử Kỳ vội đem cái bộ mặt nhõng nhẽo kia ra, hắn ôm lấy bắp tay bên phải của anh mà vòi cho được vài tiếng buổi tối.

"Đi ăn với em đi… giờ em qua đó phụ thằng Xuân chạy sản lượng! Nếu đủ cho nó rồi thì anh đi ăn với em nha nha nha…"

"Rồi rồi rồi… mày tránh ra giùm tao cái, tao tỉa lông mày luôn bây giờ!"

Nhật An cầm cái kéo tỉa lá giơ lên giả vờ dọa hắn, hắn cũng làm vẻ mặt giống như rất sợ sau đó tự lùi ra xa. Nhận lấy một nụ cười từ anh, Tử Kỳ mới yên tâm đến chỗ của cậu bé Xuân đang ngồi lủi thủi một mình. Sẵn cái bản tính hướng ngoại đó hắn không cần phải suy nghĩ nhiều mới có thể bắt chuyện với đối phương.

"Làm quen tay chưa nhóc?"

Kéo chiếc ghế nhựa tới gần hơn một chút, Tử Kỳ dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào tay của Xuân. Hắn thân mật hỏi giống như hai người đã từng quen, nhưng người kia lại chỉ hơi nâng tầm mắt nhìn hắn, vẻ bề ngoài không được thân thiện giống như suy nghĩ của hắn một chút nào cả.

"Cũng hơi hơi…"

"Để anh phụ nhóc nha!"

Trước giờ có lẽ hắn chỉ quen với việc bản thân bị Lam Tuyên đối xử kiểu lạnh nhạt thế này. Hoặc là bởi vì người đối xử lạnh nhạt với hắn chính là Lam Tuyên nên cũng cảm thấy có thể tạm chấp nhận một chút. Đằng này cậu nhóc kia vừa mới chạm mặt đã tỏ ra không thân thiện gì cả, hắn cảm thấy sự nhiệt tình muốn giúp đỡ của mình mất đi một nửa nhưng vẫn cố gắng làm điều đó thay cho Nhật An.

"Cái này dán sao vậy nhóc?"

"Mẫu kìa!"

"Ờ…"

Má nó cái thằng, mình tới làm phụ nó mà hỏi nó cũng không trả lời đàng hoàng được hả ta! Thứ gì vậy trời…

Mặc dù trong lòng hắn lúc này thật sự cay cú, nhưng có lẽ bản tính cũng là một người dễ dãi. Tử Kỳ chỉ im lặng cầm bó hoa mẫu trên bàn, nhìn cách mà người ta đã gói nó lại rồi dán tem lên phần giữa nếp gấp.

"Cái này sản lượng một tiếng bao nhiêu bó vậy Xuân?"

"Năm chục!"

"…"

Xem ra không phải chỉ vài câu đầu tiên, hắn càng nói chuyện càng cảm thấy người kia có vấn đề trong cách hồi đáp lại. Mặc dù bản thân không phải là một người khó tính, song Tử Kỳ vẫn cảm thấy đối phương không lễ phép với mình cho lắm. Hắn im lặng tập trung vào việc phụ giúp người kia, có nhiều lời muốn hỏi nhưng lại bởi vì không thích cái cách trả lời của Xuân nên đành im lặng.

"Xuân! Làm rớt giấy gói kìa, nhặt lên đi để Linh mà thấy nó chửi cho đó!"

"…"

Sau vài phút ngồi bên cạnh cậu nhóc kia để phụ, hắn nghe tiếng Nhật An từ phía xa xa thỉnh thoảng nhắc lớn. Nhưng mặc cho anh ấy có nhắc mấy lần, cậu nhóc bên cạnh hắn vẫn giữ im lặng và mấy tờ giấy rơi dưới đất hoàn toàn không hề có ý nhanh chóng nhặt lên.

"Xuân! Mày nghe tao nói không hả?"

"Biết rồi!"

Đợi đến khi Nhật An từ xa lớn tiếng nhắc lại, cậu nhóc bên cạnh hắn cũng lớn tiếng quát hai từ "biết rồi!" một cách nặng nề không kém.

"…"

Nếu như lúc đó hắn không ngừng thao tác gói cây, không đem ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía của Xuân thì có lẽ cũng chẳng thể chứng kiến cảnh đối phương vùng vằng cúi xuống nhặt mấy tờ giấy vừa rơi. Thái độ không hợp tác với lời nhắc nhở đã đành, Xuân còn lèm bèm nói mấy câu bày tỏ bản thân không hài lòng nữa.

"Ổng nói lớn như vậy khác nào méc con Linh chửi em luôn đi! Hồi nãy cũng vậy đó, dán tem chung với nhau mà bị thiếu tem sao ổng không nhận? Trước mặt con Linh cái ổng nói như kiểu đổ lỗi cho em vậy?"

"Ờ… chuyện đó…"

Biết ngay là vậy mà, từ đầu hắn cũng đoán ra được một người không đủ thân thiết với An như thế chắc chắn kiểu gì cũng sẽ nghĩ là anh cố tình đổ lỗi cho mình. Nhưng rõ ràng mấy câu anh nói chỉ là đùa thôi, hắn biết vậy mà lại không nghĩ ra được mình nên khuyên Xuân kiểu gì để cho nó hiểu. Suy cho cùng, cách mà Xuân cảm nhận vấn đề hoàn toàn không giống như hắn, bởi vậy nên mới khó để mà trải lòng với nhau.

"Em đừng nghĩ anh H vậy chứ… anh H kêu anh qua đây phụ em đó! Ảnh sợ em làm không kịp rồi bị la nữa…"

"…"

Không biết những lời này của hắn có thay đổi được chút gì trong suy nghĩ của đối phương hay không. Chỉ thấy sự im lặng khiến bầu không khí vốn dĩ đã không thân thiết lại càng trở nên xa lạ nhiều hơn. Tử Kỳ sau đó cũng không trò chuyện nhiều với Xuân, hắn dồn hết sự tập trung của bản thân vào việc tranh thủ gói đủ sản lượng để người kia đỡ một phần công việc. Khi trời ngả về chiều, Nhật An ở bên kia cũng sớm hoàn thành công việc của mình, anh ấy chỉ cần dọn dẹp gọn gàng lại chỗ làm thì đã có thể cùng hắn ra về.

"À anh An!"

Nhưng lúc đó cô bé tổ trưởng tên Linh vội vàng chạy tới, trên tay cầm một chiếc phong bì nho nhỏ, vẻ mặt thì hớn hở gọi anh mà giọng điệu giống như không chờ đợi được phải lập tức nói để bày tỏ sự vui mừng.

"Chị chủ thấy anh làm tốt, vừa làm vừa hỗ trợ hướng dẫn mấy bạn mới nữa nên chị tăng lương tuần cho anh đó, có thưởng năng suất nữa! Tổng cộng tuần này của anh được cũng kha khá!"

"Vậy hả? Cảm ơn em nha!"

Cầm lấy những đồng tiền được tạo ra từ mồ hôi công sức của mình, nụ cười trên gương mặt đã vội xóa tan đi những mệt nhọc cả một buổi chiều. Anh không nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn tới bên cạnh thằng Xuân xem nó nhận lương hai ngày vừa qua có thỏa đáng không, sẵn tiện cũng muốn khoe với nó công sức cả tuần của mình để mà động viên.

"Ê qua chỗ thằng Xuân đi, chút nữa rủ nó đi ăn chung luôn cho vui!"

"Dạ!"

Thật ra hắn cũng không muốn bàn về mối quan hệ bạn bè riêng tư của anh, nhưng so với những gì mà anh thường nói về Xuân, hôm nay được chứng kiến mới cảm thấy thật khác xa rất nhiều.

"Lãnh được nhiêu tiền vậy Xuân?"

"…"

Cái đập vai thân mật của anh kéo một gương mặt có phần khó chịu quay sang nhìn mình, cậu nhóc có vẻ không hài lòng với số tiền mà bản thân được phát, lặng lẽ cuộn tròn bao thư lại rồi nhét vào trong túi quần có ý giấu đi, thái độ vẫn lèm bèm khó chịu với phần lương của bản thân.

"Hôm qua làm sáu tiếng, hôm nay thêm sáu tiếng nữa mà được có ba trăm bốn mươi à!"

"Ba trăm tư hả?"

"Ờ, anh được nhiêu?"

"Tao làm nguyên tuần lận nên được tới một triệu tám mươi nghìn! Tính ra một tiếng của tao được ba mươi tròn! Mày ráng đi, làm vài bữa quen tay người ta thấy làm tốt sẽ tăng lương cho giống tao thôi à!"

Tử Kỳ vẫn đứng đó quan sát cuộc nói chuyện và biểu cảm trên gương mặt của cả hai người. Nhưng có vẻ những lời khuyên của Nhật An không thể làm dịu đi sự đố kị trong lòng đối phương. Cậu nhóc ấy vì biết người làm cùng mình được chủ phát lương cao hơn thì tỏ ra không vui lắm, Nhật An lại chỉ để tâm đến gương mặt bí xị thế kia như một vấn đề thường tình. Anh vỗ vào vai Xuân, muốn trấn an đối phương bằng vài câu nói không sai sự thật, nghĩ rằng người đó sẽ hiểu ý của mình mà cố gắng nỗ lực hơn.

"Thôi đừng buồn nữa, dù sao mày cũng mới vô mà, hai ngày nay chỉ ngồi dán tem là chính… lương như vậy cũng được rồi đó!"

"Bộ dán tem là sướng lắm hả?"

Xuân bất ngờ lớn tiếng quát lên, giọng của cậu nhóc kia vừa cao vừa chua, thái độ khó chịu và thiếu sự lễ phép khiến cho đám đông công nhân ở đó ai nấy cũng quay lại nhìn. Mấy người chị ngồi dán tem cùng thấy người trong cuộc bức xúc nên muốn hỏi thăm, thành ý của người ta còn chưa trọn vẹn, thằng bé đã đổ hết tức giận từ chỗ người này sang chỗ người kia.

"Ủa Xuân, mày được phát lương bao nhiêu vậy?"

"Tui được phát tám trăm đó được chưa? Hỏi cái gì mà hỏi hoài vậy?"

"Tính ra nãy giờ tụi tao không có để ý mày nói luôn đó!"

"Nãy giờ người ta nói sao không chịu lo nghe đi!"

"…"

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng chỉ vì một thái độ xấc xược vốn không đáng có. Nhưng dù sao cách đây mấy ngày Nhật An cũng là người đã dắt Xuân đến giới thiệu với chỗ làm thêm, nghĩ cái tình học sinh cùng trường và một phần cũng thương đối phương vì có hoàn cảnh gia đình khó khăn, vậy nên tuy là khoảng thời gian chơi thân không hề quá lâu mà Nhật An vẫn đối xử với người đó không khác gì em trai cả.

"Cái thằng! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi… nói chuyện với người lớn thì phải làm sao? Dù có thân cỡ nào người ta cũng lớn hơn mình…"

"Mệt quá à! Đang bực mình mà cứ hỏi hỏi, em chơi với người khác có ai nói gì em đâu, đi với anh lúc nào cũng chửi cũng la em hết!"

"Vậy thì đi mà chơi với người khác đi!"

Đứng quan sát câu chuyện từ nãy đến giờ, bao nhiêu là bức xúc trong lòng Tử Kỳ giờ cũng đã hóa thành câu trọn vẹn. Hắn bất ngờ lớn tiếng với Xuân, trong khi chính Nhật An còn ngơ ngác chưa định hình bản thân sẽ nói gì tiếp sau đó, còn đám đông những người xung quanh thì quay mặt đi xì xầm với nhau, họ vốn dĩ cũng không hài lòng thái độ của Xuân nhưng lại không phải quá thân thiết để có thể góp ý bằng những câu từ nhẹ nhàng hơn.

"Cái thằng này nói chuyện mất dạy ghê!"

"Ừ, thấy cái mặt đẹp trai trắng trẻo cũng dễ thương mà thái độ không lễ phép gì hết!"

"Tính ra nó nhỏ tuổi nhất ở đây luôn đó, hỗn láo dễ sợ!"

Đối diện với sự chỉ trích của những người khác, cậu nhóc kia cũng nhanh chóng vùng vằng mà bỏ đi. Chút chuyện nhỏ khiến cho tâm trạng vui vẻ của mọi người khi nhận lương bỗng nhiên bốc hơi chẳng còn lại gì.

Anh thẫn thờ một lúc khá lâu, đến khi hắn túm lấy áo anh kéo đi thì anh mới định thần được sự việc trước mắt.

"Anh! Kệ nó đi, mình đi ăn đi… trễ rồi đó!"

"Ừm! Đi thôi…"

Đây vốn dĩ không phải lần đầu anh nhắc nhở Xuân nên thay đổi cách nói chuyện sao cho được dễ nghe hơn. Nhưng có lẽ hiện tại sự tức giận trong lòng anh không hề tồn tại, có chăng cũng chỉ là cái cảm giác đầy thất vọng mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.