Chương trước
Chương sau
---

Hơn chín giờ tối, Tử Kỳ vẫn còn ở lì trong phòng anh hai, hắn cùng với ba người ở đó đem đồ ăn vặt ra sát ban công, trải tấm thảm lông màu xám ghi để ngồi tán gẫu. Nói hết đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, trong đó đương nhiên không bỏ sót chuyện đã thắng kiện tên Bảo.

Nhưng chỉ được một lúc thì Nhật An lại lui ra một góc, ôm laptop để mà viết truyện, đến giữa chừng cuộc nói chuyện đó, điện thoại của Bảo Khang bất ngờ sáng lên thông báo, thấy đối phương liên tục nhắn tin qua lại với người nào đó, bề ngoài mỗi lần đọc tin nhắn cũng vui vẻ kèm phấn khích. Tử Kỳ ban đầu định thôi không nói, nhưng sau đó hắn cảm thấy lòng khó chịu, phải suy nghĩ cẩn thận rất lâu, chưa bao giờ hắn suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được một cách nói chuyện tử tế.

"Kỳ thấy Khang thân với Kiên gì đó quá ha... đến nhà bồ chơi, nói chuyện với bồ cũng không nói... mà lại ngồi nhắn tin với người khác vui vẻ như vậy..."

"..."

Tính Bảo Khang vốn rất thẳng thắn, mặc dù chuyện của mình cùng với Lam Tuyên xem ra không cần thiết phải nói cho ai khác rõ ràng. Nhưng cậu ấy cũng không hề muốn Tử Kỳ hiểu lầm, nhiều chuyện từ hiểu lầm mà ra sẽ khiến cho mối quan hệ bạn bè không còn được như lúc ban đầu nữa.

"Anh Tuyên chưa nói gì với mọi người sao? Chuyện em và anh ấy... em thấy không chỉ riêng Tử Kỳ, mà cả mẹ cũng có đôi chút hiểu lầm thì phải..."

"Hiểu lầm?"

Tử Kỳ thì tròn mắt hỏi lại, nhưng anh hai chỉ mỉm cười thôi, Bảo Khang từ tốn hướng mắt về cả hai, điệu bộ tâm sự rất chân thành.

"Mà cũng phải, ngay từ đầu anh Tuyên cũng đâu lên tiếng nói gì về mối quan hệ giữa em và anh ấy đâu, nên cũng chẳng có gì để giải thích cả!"

"Em nói vậy là sao, có chuyện gì khác hả? Bảo Khang nè, thằng Tuyên nó không đàng hoàng với em sao?"

Anh hai dường như cũng khá quan tâm đến, nghe câu nói lấp lửng ý của Khan, anh chỉ sợ thằng em của mình ngu ngốc làm điều gì đó khiến một người tốt như vậy phải chịu tổn thương. Nhưng Tử Kỳ lại có hướng đứng về phía Lam Tuyên, hắn nghe Bảo Khang nói như vậy, đầu chân mày cau lại, ngẫm nghĩ một chút liền xua xua tay.

"Anh Tuyên làm sao không tốt với mấy người được chứ... tui đây, chỉ là em trai thôi... anh ấy còn chiều chuộng tui được nữa mà! Đôi khi hơi cục súc một chút nhưng anh Tuyên rất tốt nha. Nói anh Tuyên làm cho mấy người tổn thương tui không tin đâu!"

"..."

Thái độ đó của hắn khiến cho Bảo Khang mỉm cười trong sự thinh lặng, điều này Tử Kỳ đương nhiên không hiểu, nhưng anh hai có vẻ sáng tỏ đôi chút. Anh mỉm cười cầm lấy tay của Bảo Khang, ân cần hỏi đến chuyện giữa hai người họ.

"Rốt cuộc hai đứa đã tiến triển được tới đâu rồi? Có chuyện gì khó khăn cứ nói với anh, nếu có thể anh sẽ giúp mà!"

"Thật ra... anh Tuyên đã từ chối ngay từ lần đầu mà em bày tỏ... cái hôm hai đứa em có hẹn riêng đó! Anh Tuyên đã từ chối em mất rồi!"

"Vậy sao? Sao kì vậy? Rõ ràng đi với Khang xong rồi quay về Kỳ không thấy ông Tuyên đeo nhẫn trinh tiết nữa mà! Cứ tưởng hai người xác định hẹn hò nên ông Tuyên mới tháo nhẫn ra đó chứ?"

"Nhẫn sao?"

Bảo Khang cau cau mày suy nghĩ, bất ngờ đập một cái rất đau vào đùi hắn ta.

"Nhẫn đó anh Tuyên tháo ra từ lâu rồi mà, mình nhớ chính xác luôn đó, cái hôm anh ấy mệt trong phòng tự học phải về nửa buổi thì vẫn còn đeo, nhưng kể từ sau hôm đó rồi mình không thấy anh ấy đeo nữa!"

"Vậy hả..."

Hắn không có cơ sở nào để tranh cãi, cũng không dám tùy ý tranh cãi, vì xem ra sự quan tâm hắn dành cho Lam Tuyên đương nhiên không thể nhiều bằng Bảo Khang.

"Anh thấy hai đứa hợp nhau lắm... vậy thì vì lí do gì mà từ chối?"

"Vì hợp nhau quá đó anh, anh Tuyên bảo cảm thấy không có gì hứng thú cả!"

Lời giải bày của Khang khiến cho Tử Kỳ cũng cảm thấy bức xúc thay, hắn càu nhàu nói ra mấy câu giống như trách móc.

"Cái ông này, người hợp như vậy thì nói không hứng thú, chứ mà... ổng yêu được một người trái tính trái nết với ổng mới lạ đó nha! Hai người có thấy không? Em chỉ là em nuôi thôi nha, ổng nói tới nói lui nhìn em chỗ nào cũng ngứa mắt hết! Dễ gì ổng lại yêu được kiểu người trái ngược với ổng chứ... ổng kén như vậy, có mà ế cả đời..."

Tử Kỳ phản ứng dữ như vậy, anh hai và Bảo Khang hai người nhìn nhau cười thầm, ánh mắt họ thì thấu hiểu đó, nhưng người kia còn vô tư với miếng ăn như vậy, đến bao giờ mới nhận ra được miếng tình.

"Tử Kỳ, ví dụ có một người nào đó vô cùng thích Kỳ, cũng đối xử với Kỳ rất tốt... mà người đó lại là con trai thì Kỳ có suy nghĩ sẽ tiến tới hay không?"

"Ai? Khang thích tui hả? Nếu là Khang thì tui sẽ tiến tới đó! Ok không baby? Tui có hai mươi phút và con hàng mười bảy centi lận nè!"

"..."

Hắn lại lợi dụng thời cơ tới gần ôm đối phương vật ra tại chỗ, cứ thích chọc ghẹo và thể hiện những hành vi đầy biến thái. Nhưng Bảo Khang dễ chịu và rất thân thiện, cậu ấy cũng ôm lấy hắn ta, hai người lăn qua lăn lại bên dưới sàn nhà, khiến anh hai không ngừng cười theo.

"Thôi mà hai đứa, khuya rồi dọn dẹp đi ngủ thôi! Còn Kỳ nữa, em chưa tắm đúng không? Đi tắm đi, còn đem cái thây hôi rình đó ôm người ta nữa!"

"Có hôi không Khang?"

"Không hôi chút nào nha!"

"Anh hai thấy chưa? Không hề hôi nha!"

Đem cái gối ném vào người hắn, lần này Hàn Dương không dạy được thằng út nên đành lôi thằng kế ra hù dọa.

"Người ta chỉ lịch sự với em thôi đó, về phòng tắm rửa đi, chút nữa thằng Tuyên lại qua đây phàn nàn, anh không chịu trách nhiệm đâu!"

Ba bốn đứa tranh tranh cãi cãi, người ngồi ở một góc tập trung viết truyện thì lại như không.

"Ô, nãy giờ mình ồn ào vậy mà anh An lại không có phản ứng gì hết ha?"

Bảo Khang tỏ ra khá bất ngờ, lần đầu tiên cậu ấy được thấy người kia viết truyện, nhưng lại không nghĩ rằng ồn ào đến vậy mà vẻ mặt người đó vẫn vô cùng bình thản. Hàn Dương là bạn thân của Nhật An, người đã quá quen với việc này, anh lắc đầu xua tay bảo mấy đứa đừng để tâm.

"Mỗi lần ổng viết truyện là tự nhiên sẽ hóa mù hóa điếc thôi à, Khang cứ tự nhiên đi đừng lo! Còn thằng Kỳ, cút về phòng của em lo tắm rửa đi! Đừng có chọc phá người ta nữa..."

Hắn lại mon men tới gần kế bên An, nhìn vào nội dung anh đang gõ trên màn hình kia, nhưng điệu bộ mon men của hắn khi bò tới gần lại được đối phương để tâm.

"Anh H, anh có muốn ngủ chung với Tử Kỳ không?"

"..."

Sự chú tâm vào trang truyện đang viết dở không đẩy ánh mắt Nhật An hướng về phía hắn, nhưng một bàn tay ngay lúc đó rất nhanh chóng bẹo vào gò má hắn một cái.

"Ui da!"

"Đi chỗ khác chơi!"

"Dạ!"

Tử Kỳ dứt khoát ngoan ngoãn bò đi, lần này hai chiếc bàn tọa kia của hắn đập vào mắt của đối phương, không cần hỏi cũng biết mấy tiếng "bốp, bốp" liên tục được tạo ra từ điều gì.

"Ui da, ui da!"

Hắn bị đánh vào mông mấy cái thì sợ, vội vàng chạy ra khỏi phòng của anh hai. Dáng vẻ hắn gấp rút như vậy khiến cho Bảo Khang cảm thấy tò mò, nhưng câu trả lời của anh hai mới chính là điều làm cho cậu ấy ngạc nhiên.

"Sao Tử Kỳ sợ anh An quá vậy anh Ty?"

"Nó sợ bị đánh mông đó mà, H hay đánh mông của nó lắm, cứ canh me đúng thời điểm là lại vỗ bốp bốp..."

"Ừm... mà em cũng thấy mông của Tử Kỳ mẩy thiệt đó, người thì ốm mà mông thì bự!"

"Kết cấu thì thụ nhưng tâm hồn thì thẳng..."

Sau câu mở lời đó của H, ba người họ chụm lại bắt đầu đem chuyện của hắn ra để trao đổi với nhau. Hắn thì đã an phận chịu về tắm rồi, chỉ cảm thấy hơi lạ một chút, vì mỗi ngày nếu về phòng trễ kiểu gì cũng thấy người kia cay cú như muốn kiếm chuyện. Vậy mà ngay lúc này hắn ló đầu vào nhìn ngó, chỉ thấy anh ngồi ở trên giường chăm chú đọc thứ gì đó nơi tập A4 dày cộm.

"Hì hì..."

Nghe tiếng động từ hắn, anh nghiêng đầu liếc nhìn ra cửa, thấy hắn khép nép bước vào trong, tay cũng tuân thủ đóng cửa lại không bày trò ghẹo gan mình giống như mọi ngày, lòng còn chưa kịp mừng đến giây thứ năm.

"Cho tắm ké mười phút được hông? Muốn ngâm mình trong bồn hưởng thụ chút xíu đó mà..."

"..."

Biểu cảm trên mặt Lam Tuyên lập tức có chút thay đổi khi nghe hắn đưa ra lời thỉnh cầu. Mặc dù Tử Kỳ thừa biết sau đó anh sẽ đồng ý, hoặc không cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng cho hắn tắm ở phòng tắm của mình. Nhưng lúc nào cũng vậy, trước tiên vẫn phải càu nhàu vài ba tiếng.

"Đừng có biến phòng tắm của tôi thành cái bãi rác của cậu!"

"Hì hì, cảm ơn nha... nhưng mà... phiền người ta giặt đồ giúp luôn được không?"

"..."

Sở dĩ anh không đáp lại hắn, là bởi vì khi đó tên xấu xa đã cởi phăng chiếc áo được mặc từ sáng vứt về phía anh. Lam Tuyên thinh lặng kéo chiếc áo ra khỏi đầu mình, đưa ánh mắt phẫn nộ hướng về phía hắn. Tử Kỳ lại thè lưỡi lêu lêu cố tình chọc anh, hắn ngoảnh mặt huýt sáo từng bước chậm rãi tiến vào phòng tắm, trước khi đóng cửa phòng tắm lại còn ló đầu huýt thêm vài tiếng để ghẹo gan.

"..."

Cũng không phải chỉ vì anh có tình cảm với hắn nên mới ngậm miệng cho trôi, nhưng vì anh đã quá bất lực với sự lầy lội của hắn, biết có nói thêm nữa cũng tốn công rước bực dọc vào lòng, sự im lặng của anh chính là vì vậy, nhẹ nhàng đặt chiếc áo của hắn sang một bên giường, xem như đợi đến lúc hắn quay trở ra biết điều thì gom vào rổ để mai còn giặt.

Sau đó anh cất tập truyện do H viết đã được in ra vào trong ngăn tủ, kéo tấm chăn thật dày nằm xuống yên vị, định bụng sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi trước khi phải dậy thật sớm cho kịp chuyến đi.

"..."

Nhưng mà giọng huýt sáo của tên xấu xa nào đó bên trong phòng tắm thì lại ngăn cản ý định của anh. Hai mắt Lam Tuyên đăm đăm hướng lên trần nhà, được vài giây lại ngoái đầu sang một chút, anh nhìn chiếc áo phông vừa vứt trên giường, cạnh bên chỗ đầu mình đang nằm. Có một việc khiến anh cũng phải công nhận, chính là mùi mồ hôi của hắn không hề nồng đậm. Nó giống như có được đôi chút đặc trưng, thêm vào nữa là việc hắn thường sử dụng nước hoa nên lúc nào quần áo cũng có một hương thanh mát. Mùi hương này kích thích khứu giác của anh, nó khiến anh dần mất đi sự tập trung bên trong suy nghĩ.

"..."

Lam Tuyên nhẹ xoay người một chút để mùi hương tiếp cận mũi của mình nhiều hơn. Đôi mắt anh rụt rè lén nhìn vào cửa kính của phòng tắm mà hắn vẫn đang đóng chặt, nghĩ một lúc không lâu, chậm rãi đưa bàn tay kéo chiếc áo kia tới gần chút nữa.

Cái mùi này... thật dễ chịu...

Chút lòng tham của anh không ngăn được nổi, cuối cùng cũng phải cầm lấy chiếc áo đó áp sát vào mũi, chậm rãi hít một hơi thật dài.

"..."

Mấy suy nghĩ xấu xa lại quay trở về, anh lại cảm thấy từng nhịp tim bên dưới lồng ngực của mình dần dần tăng lên.

"..."

Đôi mắt chứa đựng sự lén lút chằm chằm nhìn vào cánh cửa, đôi tai cất giữ sự thầm kín chú ý lắng nghe. Anh muốn biết hắn tắm đến đâu, nhưng hiện tại chỉ thấy tấm lưng Tử Kỳ phía sau cánh cửa mờ ảo đang làm thao tác gội đầu.

Mình muốn quá...

Anh muốn, nhưng không biết bản thân thật sự muốn gì, có thể cũng chỉ là muốn giải tỏa những nhu cầu cá nhân vậy thôi. Nhưng khi nghĩ đến hắn anh lại cảm thấy khao khát bất chính trong lòng to lớn vô tận, hoặc giống như bây giờ, ngửi mùi hương cơ thể trên chiếc áo hắn đã mặc, anh lại cảm thấy toàn thân mình nóng lên đòi hỏi một sự chiều chuộng nào đó.

Lam Tuyên cứ vậy sau vài ba phút do dự, cuối cùng cũng chầm chậm đem tay của mình siết chặt lấy sự nóng bỏng da thịt giữa hai chân đang gồ lên.

"Ah..."

Dạo gần đây mỗi lần không thể tập trung, anh đã quen dần với việc tự giải tỏa căng thẳng bằng những việc nhạy cảm này. Nhưng không giống như hắn, thao tác anh tự giúp bản thân vẫn chậm rãi và nhẹ nhàng cẩn trọng. Mỗi lần lén lút một mình như thế này, trong lòng anh thấp thỏm lo sợ nhiều thứ.

"Ah..."

Mặc dù chỉ là dưới một lớp chăn dày, Lam Tuyên vẫn có cảm giác não của mình chia ra làm hai. Một phần dồn hết sự tập trung vào bàn tay phải, dùng những chuyển động trơn ướt dưới lớp quần tự tạo ra kích thích cho bản thân. Phần còn lại điều khiển tay trái giữ chặt chiếc áo của hắn trên mũi, nhưng hai mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng tắm, sự cảnh giác mỗi lúc tăng cao, những hưng phấn trong lòng cũng thuận theo đó chạy dọc từ xương cụt lên tới gáy.

"Ah... ah..."

Tay phải của Lam Tuyên lúc này không ngừng chuyển động, dường như cảm giác đê mê đó đã lấn át hết sợ hãi ban đầu. Mùi hương của Tử Kỳ trên chiếc áo kia, anh vẫn cố hít sâu thêm một chút nữa. Nhưng sau đó lại vội vàng vứt thẳng xuống sàn nhà chỉ vì một tiếng động nhỏ phát ra từ cửa phòng tắm.

Cạch!

"..."

Có lẽ hắn đã tắm xong rồi, nhưng mà anh vẫn còn chưa kịp giải quyết hết chuyện tế nhị bên dưới lớp quần. Lam Tuyên đành vội vàng trở mình, sợ lúc hắn bước ra khỏi chỗ phòng tắm sẽ để ý đến kì lạ nơi anh.

Thình thịch...

Lúc này mấy nhịp đập hư hỏng âm thầm muốn tố cáo anh, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ. Một người nằm nghiêng về bên trái đang cố gắng giả vờ đã ngủ say.

"Ngủ rồi sao?"

Tử Kỳ hiện tại cả người chỉ khoác áo tắm bằng bông, hắn lần nào đi tắm mà lại chẳng quên mang đồ. Nhưng chắc chắn đây chính là lần đầu tiên mà anh ở trong bóng tối lén lút nhìn trộm những thao tác không rõ ràng của hắn.

"..."

Tên xấu xa ấy vẫn luôn miệng huýt sáo, hắn mở tủ của anh tiện tay dùng chai tinh dầu xoa xoa dưới gáy. Cuối cùng lại bất ngờ ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường anh, có lẽ hắn đang muốn sấy tóc, nhưng lại sợ tiếng ồn máy sấy sẽ làm cho anh thức giấc. Tử Kỳ chỉ ngồi đó dùng khăn cẩn thận lau lau.

"..."

Hắn không biết người kia lén lút nhìn chằm chằm vào sau gáy của hắn, từng nhịp tim gấp gáp vẫn không ngừng tăng, hành động tế nhị dưới lớp chăn dày kia không sao dừng lại.

"..."

Có mấy lúc anh cảm thấy những khoái lạc trong lòng như muốn dâng cao, nhưng lại vì đôi chút thao tác trở tay của hắn mà anh thấp thỏm âm thầm ngưng lại. Tử Kỳ sau đó vẫn ngoái đầu nhìn anh, hắn mỉm cười tự ý đem bàn tay ấm của mình vỗ nhẹ lên gò má anh vài cái, bản thân không biết chỉ bằng hành động đó, Lam Tuyên giả vờ co người một chút, tay phải giấu trong lớp chăn dày bất ngờ siết chặt khối cảm xúc hư hỏng của bản thân, âm thầm để cho nó phun trào từng đợt nóng bỏng ướt cả lớp quần chật hẹp.

"..."

Hắn đương nhiên không cảm nhận được làn da nóng ran của anh, chỉ vô tình ghé đến, sau đó cũng vô tình rời đi. Anh lại hé mắt nhìn tấm lưng của hắn, một người cúi xuống nhặt chiếc áo đã mặc của mình, một người ngậm ngùi nhìn theo bóng dáng đó trong sự tĩnh lặng.

Tách!

Tử Kỳ vừa đưa tay tắt đi đèn ngủ, cả bóng tối lập tức bao trùm khoảng trống căn phòng của anh. Bóng lưng hắn khuất sau vách tường vô cùng nhanh chóng, nhưng Lam Tuyên cũng nhanh không kém. Anh vội vàng đẩy tấm chăn ra, ngồi dậy hướng ánh mắt về phía bên kia căn phòng, nhìn thấy ánh đèn từ phòng hắn cũng vụt tắt đi, cả hai bên chính thức rơi vào bóng tối, tâm hồn anh lúc này cũng giống như vậy.

...

Ba giờ sáng, sớm hơn mọi ngày đúng hai tiếng, Lam Tuyên đã thức dậy tắm rửa và dọn dẹp lại drap giường. Bởi vì hôm nay nhóm tụi nhỏ đều phải dậy sớm để xuất phát trước khi trời hửng sáng. Mẹ cũng dậy làm bánh mì kẹp để năm đứa kịp mang theo lên xe. Hàn Dương, Bảo Khang và Nhật An ai nấy cũng đều chuẩn bị hành lí xong rồi, có dậy sớm cùng lắm cũng là lo phụ giúp mẹ.

Duy cũng chỉ có mình Tử Kỳ nướng đến bốn giờ, hắn chỉ dậy để làm vệ sinh cá nhân, sau đó tiếp tục nằm dài trên sofa nướng tiếp. Mãi cho tới khi mùi xúc xích xông khói Lam Tuyên "dành riêng" cho hắn tỏa ra, đúng với lời hứa của anh vào trước đó, Tử Kỳ lúc này mới chịu ngồi dậy, tay hắn khư khư giữ hộp xúc xích anh đã làm nhưng vẫn không từ chối bánh mì mà mẹ đưa cho.

Gần năm giờ sáng, xe của trường chạy ngang qua đường lớn chỗ nhà Tuyên. Năm đứa lỉnh kỉnh mang ba lô đi bộ từ trong hẻm ra, chỉ không ngờ là khi lên xe, xe đã đón được kha khá học sinh từ trước rồi.

"Còn đủ chỗ không vậy?"

Bảo Khang ngơ ngác nhìn từ dãy đầu tiên đến dãy cuối cùng, miệng lo lắng hỏi thử, cũng may lúc đó có thầy quản sinh đứng ra điều chỉnh vị trí, cuối cùng năm đứa cũng có chỗ ngồi, nhưng lại là năm chỗ của dãy ghế dài cuối xe.

"Trời, ngồi đó chắc say xe lắm luôn..."

Hàn Dương cảm thấy lo lắng, bởi vì hai anh em chưa từng đi đâu thật xa bằng xe bus năm mươi chỗ thế này. Nhưng bởi vì khi cả năm đứa lên xe, xe bắt đầu luân chuyển thì tài xế cũng lên tiếng yêu cầu các bạn ngồi vào vị trí. Lúc đó không có sự lựa chọn, cũng không có thầy Nghiêm đi cùng để mà xin được đổi chỗ, nhóm năm đứa đành ngậm ngùi vác ba lô xuống hàng ghế cuối.

"Cẩn thận!"

Lam Tuyên lúc đó thậm chí còn chưa kịp vươn tay ra tìm chỗ bám vào, chiếc xe đã di chuyển khiến anh mất sự cân bằng, một khởi đầu choáng nhẹ đẩy toàn thân anh bổ nhào về phía của hắn.

"Ui da..."

Tử Kỳ trước giờ nhanh chân nhanh tay, hắn cũng là người di chuyển xuống hàng ghế cuối đầu tiên, tìm cho mình chỗ ngồi thích hợp, đến lúc Lam Tuyên trượt chân đổ về phía hắn, hắn cũng rất nhanh tay vồ lấy thân hình mảnh mai của anh.

"Chậc chậc chậc, cái tên nô tài chết tiệt này, sao lại bổ nhào vào long thể của trẫm như vậy, thật là bất kính! Phạt đút xúc xích cho trẫm nha!"

"Còn đùa được nữa..."

Anh cau mày lồm cồm bò dậy, đương nhiên không thể di chuyển nữa nên mới đành đặt ba lô ngồi xuống cạnh hắn. Hắn thì vừa yên vị một chút đã bắt đầu lôi bánh mì trong hộp ra phát đều cho mỗi người một cái. Dáng vẻ hớn hở đầy năng lượng thế kia, đương nhiên có chút mùi hơi người khó chịu tỏa ra từ trong xe bus, hắn cũng chẳng để tâm làm gì.

"Ăn đi, sao cầm riết vậy? Không ăn tui ăn hết à nha..."

"..."

Mặc dù sau đó xe di chuyển được một đoạn rồi, nhóm năm người cũng hết bốn người đã bỏ bụng miếng bánh mì kẹp kia. Chỉ có Tuyên vẫn ngồi bất động nguyên một trạng thái ban đầu, tay cầm miếng bánh mì mà mặt trầm ngâm chẳng nói lời nào.

"Em sao vậy Tuyên, thấy mệt hả?"

"Có sao không anh Tuyên? Sao mặt toát mồ hôi quá trời vậy?"

Mấy người ngồi chung hàng ghế này đều tỏ ra rất lo lắng cho anh, có lẽ tiếng ồn ào của đám bạn kia hòa vào cái mùi hơi người khó chịu trên xe là thứ khiến cho Lam Tuyên cảm thấy ngột ngạt.

"Chắc chưa ăn sáng nên đói đó, ráng ăn bánh mì đi, để tui lấy nước cho uống vô đỡ khô cổ nè! Từ đây tới Madaguoi chắc cũng không xa lắm đâu, chịu khó xíu nha!"

"..."

Hắn cũng quan tâm đến, lúc này nhiệt tình cúi xuống lấy chai nước từ trong ba lô của anh, nhưng lại thấy chỗ đó có một chiếc túi nho nhỏ anh treo gần với móc khóa, Tử Kỳ tò mò cầm lên và tặc lưỡi.

"Chậc! Đi có hai ngày một đêm mà anh làm gì mang theo cả bọc thuốc bự chảng dữ vậy?"

"..."

Lam Tuyên liếc nhìn hắn ta mệt mỏi không hề muốn đáp, chỉ tập trung cố gắng nuốt số bánh mì kia xuống, thay vào đó uống vài ngụm nước để dễ dàng tiêu hóa hơn.

"Chắc anh Tuyên say xe rồi đó, em có mang theo thuốc... hay là anh uống thử coi có đỡ hơn được chút nào không!"

"Thuốc say xe chỉ có tác dụng khi uống trước hai mươi phút thôi à... bây giờ uống có được không đó..."

Hàn Dương tỏ vẻ am hiểu hỏi dò, giọng điệu thì lo lắng đôi phần nhưng cũng nhận mấy viên thuốc từ tay Khang đưa cho Lam Tuyên.

"Em cũng không biết nữa, cứ uống thử đi... từ từ nó phát huy tác dụng thì chắc cũng đỡ hơn chứ!"

"Tuyên uống đi em, ba tiếng mới tới Madaguoi... đỡ chút nào thì hay chút đó!"

"Đúng đúng đúng! Uống đi, uống thử biết đâu đỡ thì sao?"

"Khò khò khò..."

Giây phút bốn người tụm lại bàn về việc có nên uống thuốc hay không, tại hàng ghế cuối cùng sát vách bên phải, một tiếng thở đều đều phát ra.

"H ngủ luôn rồi kìa!"

"Ừm, ban nãy em có đưa cho anh An một liều say xe, uống từ lúc còn ở nhà của anh đó! Có lẽ giờ phát huy tác dụng nên cũng ngủ ngon luôn rồi!"

"Được đó! Vậy Tuyên cũng uống thử đi em, biết đâu chút xíu nữa là có tác dụng!"

"..."

Lam Tuyên không muốn bị cơn say xe dày vò, anh nhanh chóng nhận thuốc rồi nuốt trôi theo ngụm nước. Tử Kỳ nhiệt tình bóc một viên kẹo quế đưa sang cho anh, hắn đụng vào tay anh thúc giục.

"Ngậm kẹo đi, ngậm kẹo cũng đỡ say xe nữa đó!"

"..."

Thấy anh hai gật đầu hưởng ứng phương pháp của hắn, Lam Tuyên chầm chậm nhặt lấy viên kẹo từ tay Tử Kỳ. Khổ nỗi vừa chỉ mới đặt viên kẹo ngọt lên lưỡi, cú sốc của bánh xe đảo lộn hoàn toàn nội tạng, chút bánh mì vừa mới nuốt xuống bất ngờ trào lên.

"Ọe..."

Lam Tuyên không kiềm được nữa, số bánh mì vụn vặt chỉ vừa nuốt xuống đã tuôn hết ra, Tử Kỳ sợ anh nôn xuống sàn xe, hắn cũng vừa mở hộp xúc xích anh làm mang theo và chỉ vừa mới bỏ một thanh lên miệng cắn dở, ngay lúc này đã tiện tay đem cả hộp hứng dưới cằm anh, làm xong rồi thì gương mặt hắn mới bắt đầu lộ ra vẻ thất thần, hai mắt luyến tiếc nhìn lấy sự tự hủy trước mắt.

"Rồi xong..."

Lúc nhìn lại, sự tình vừa đáng tiếc cũng vừa buồn cười. Bảo Khang thấy Tử Kỳ nhanh tay nên miệng cũng tiện khen lấy một lời, chỉ có hắn càu nhàu vì món khoái khẩu không thể tiếp tục ăn nữa.

"May quá... nhờ Kỳ nhanh tay chứ không là anh Tuyên phóng hết chỗ đó ra sàn luôn rồi!"

"May cái con khỉ, xúc xích của tui nè..."

Hắn tiếc rẻ đem hộp xúc xích có trộn bã nôn của anh đóng lại, cẩn thận cho vào trong một túi nilon, nhưng biểu cảm hết sức buồn cười, điều này khiến cho anh phút chốc quên mất chuyện mình say xe.

"Khi nào... về nhà... tôi làm lại cái khác cho!"

"Đương nhiên rồi, anh đúng là... say xe gì mà chán quá vậy không biết!"

"Thôi mà Tử Kỳ, em cũng đừng trách thằng Tuyên nữa, nó đâu biết bản thân say xe! Thôi em đưa khăn ướt cho Tuyên lau mặt đi nè!"

"Dạ..."

Không những đưa khăn ướt cho anh, tay Tử Kỳ sau đó còn khư khư cầm bọc nôn chờ sẵn, miệng thì thúc giục anh uống nước, lại còn hỏi không biết sao mấy viên thuốc chẳng có tác dụng. Lam Tuyên chỉ điềm tĩnh đáp lại như một sự việc hiển nhiên.

"Ban nãy tôi nôn luôn cả thuốc ra rồi..."

"Trời... anh đúng là... say xe mà cũng không biết mình say xe luôn... cho uống thuốc còn nôn cả thuốc ra nữa, hèn gì nãy giờ tui cứ thắc mắc sao mà thuốc không có tác dụng!"

"..."

Nghe thấy hắn than thở một trận, Lam Tuyên bất giác lại xụ mặt, ánh mắt anh có vẻ tự trách, sau đó khép nép ngồi rụt lại thinh lặng không lên tiếng nữa.

"Ủa mà mấy năm trước đi thực nghiệm thế này anh không bị say xe hả?"

"À... mấy năm trước thì ba chở hai anh em đến địa điểm luôn chứ không có đi xe bus đó Kỳ!"

"Ra là vậy!"

"Mấy năm trước Nhật An hay qua nhà anh để đi ké xe, do là An cũng say xe lắm! Năm nay có thêm Khang nên mới quyết định đi xe bus, Khang cũng chu đáo ghê... còn chuẩn bị cả thuốc say xe cho mọi người nữa!"

Anh hai cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái, cũng liên tục kéo mọi người cùng nói chuyện để thu hút sự chú ý của Tuyên. Nhưng cách này chỉ có tác dụng một lúc, bởi vì từ Đà Lạt xuống huyện Đạ Huoai phải thả nhiều đèo, mỗi lần đến khúc cua là y như rằng Lam Tuyên lại tái mét hết mặt mày.

"Ọe..."

Tử Kỳ càng lúc càng lo lắng hơn, bởi vì dường như sau khi nôn hết bánh mì ra, trong bụng anh chẳng còn gì nữa. Mấy cơn nôn liên tiếp cũng chỉ là hình thức khó chịu của phản xạ tự nhiên mà thôi. Hắn đỡ lưng của anh, tay liên tục vuốt vuốt, miệng bắt đầu thể hiện sự quan tâm như "đàn anh".

"Thôi ngồi ngửa cổ ra chút đi... bôi dầu gió vô cổ cho ấm nha!"

"..."

Hình như đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, hắn thực lòng quan tâm chăm sóc đối phương mà không có lấy nửa câu chọc ghẹo.

"Gối cổ nè, tựa ra xem có đỡ được chút nào không?"

"Chóng mặt quá... cảm giác cứ muốn nôn..."

"Nhưng mà còn gì trong bụng nữa đâu mà đòi nôn? Ban nãy cũng nôn hết bánh mì ra rồi!"

"Mượn... cái túi nôn đi..."

Đôi bàn tay của hắn vừa kê miệng túi tới gần, Lam Tuyên lập tức thốc tháo nôn ra hết số nước vừa uống. Gương mặt anh bắt đầu xanh xao, mồ hôi tuôn như suối, nôn quá nhiều làm cổ họng thấy nóng ran, tay cũng run rẩy cầm lấy tay của hắn ghì chặt cố giữ thăng bằng.

"Có ổn không vậy..."

Tử Kỳ đương nhiên không phải người lo lắng nhất ở đây, nhưng chỉ vì hắn cứ luống cuống sợ anh lả đi, bầu không khí ồn ào nơi giữa khoang xe hiện đã dần gây chú ý với hắn thật rồi.

"Đau đầu..."

Lam Tuyên tựa lưng ra ghế, anh cau mày than nhỏ một tiếng, Tử Kỳ lại dùng dầu gió bôi vào hai bên thái dương của anh.

"Ồn ào quá hả?"

"Ừ..."

Đám bạn ở trước mặt vẫn không ngừng hò hét và đùa giỡn, có người còn đem theo cả loa di động, mở nhạc to khiến cho cả xe ầm ầm náo loạn.

"Ráng chịu một chút nha... mình cũng không có bắt người ta phải im lặng vì mình được..."

Lời của hắn lúc này xem ra đứng đắn và chững chạc hơn mọi lần rất nhiều. Hắn biết anh không thích ồn ào, nhưng cũng quan tâm đến những thứ gọi là công cộng. Việc di chuyển tập thể thế này đương nhiên không sao tránh khỏi phức tạp.

"Đeo tai nghe nha... chắc đỡ hơn được chút đó..."

Tử Kỳ lại lục lọi ba lô lấy cặp tai nghe ra đưa cho anh, hắn không biết vào giây phút đó, ánh mắt anh chẳng thể nào ngưng hướng về phía hắn.

"Mỏi cổ thì tựa vô tui nè!"

Tiếng nhạc bên trong tai nghe phát ra lớn hơn một chút, có thể ngăn hết sự ồn ào của đám bạn giữa khoang xe. Nhưng ánh mắt của anh vẫn không ngừng hướng về hắn, nhất là khi hắn đem tay chỉ lên vai của mình, nói với anh chỗ đó có thể tựa vào. Dù cho tiếng nhạc của tai nghe rất to, dù cho sự ồn ào trên xe lấn át, anh lại có thể nghe thấy rõ ràng giọng của hắn, sau đó cũng ngoan ngoãn tựa đầu.

"Nhắm mắt ngủ một chút đi, khi nào tới nơi rồi tui gọi!"

"..."

Trước giờ anh chưa từng tựa vào vai của ai cả, anh không biết cái cảm giác đó lại dễ chịu đến như vậy. Cảm thấy chỉ cần một vòng tay ân cần đỡ lấy sau lưng, cũng có thể che chắn đi nửa thế giới rối ren ngoài kia. Chỉ cần vài thao tác xoa nhẹ trên tóc, sự an tâm được tạo ra từ điều đó vô hạn nhân lên.

Tử Kỳ một tay đỡ anh, tay còn lại mở hộp kẹo ra, hắn cẩn thận chọn lấy một viên sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi của anh, Lam Tuyên cảm nhận được sự an toàn, dù không cần phải hé mắt nhìn nhưng anh vẫn ngậm lấy viên kẹo của hắn.

"..."

Hai người cùng với nhau ngồi chung dãy ghế, cạnh bên đó còn có ba người, người đã ngủ thì thôi không tính. Hai người còn lại chứng kiến cảnh đó, sau lại chỉ âm thầm nhìn nhau mỉm cười.

"Bảo Khang muốn ăn kẹo không? Anh đút cho!"

"Em say xe mất rồi, anh Ty... anh cũng ôm em chút được không?"

"Lại đây lại đây!"

"..."

Mặc cho hai người kia vờ vịt diễn tuồng để chọc ghẹo mình, Tử Kỳ vẫn liên tục bàn tay nhè nhẹ xoa trên tóc anh. Hắn còn cau mày bày tỏ sự khó chịu, sau đó đề nghị anh trai mình và cậu bạn kia phải giữ im lặng, cuối cùng cũng chỉ vì sự an tĩnh của Lam Tuyên mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.