---
Kể từ khi Tử Kỳ về ở chung nhà, trong nhà thật sự có quá nhiều kì tích, nhưng có lẽ kì tích một lúc nhận được tận hai cái thư mời họp phụ huynh thế này thì chẳng ai dám nghĩ ra trước đó.
"..."
Ba ngồi trên chiếc ghế sofa rộng nhất, hai mắt từ nãy giờ vẫn dán chặt vào nội dung tấm thư mời kia, không có mẹ ở nhà, trong lòng hắn đang thầm suy nghĩ đến chuyện phải ăn no đòn.
Cái ông già này, chửi hay đánh thì làm đại đi, bắt mình quỳ nãy giờ tê chân gần chết.
Hắn vẫn nghiêm túc quỳ thẳng lưng, không dám ngẩng đầu lên vì sợ, nhưng thỉnh thoảng lại len lén ngước nhìn ba một chút, muốn xem thử thái độ đối phương ra sao. Đôi mắt hắn vừa chớm chạm vào mắt ba, vô tình thấy ba cũng nhìn mình, hắn lập tức cúi mặt quay về vị trí ban đầu, lúc này ba mới lên tiếng hỏi.
"Sợ lắm sao?"
"..."
"Nếu biết sợ thì đã không làm côn đồ ở trên trường rồi!"
"..."
"Ba thấy con đúng là không biết phân biệt sự việc, lúc nào cũng tự cho bản thân là giỏi. Đụng vô cái đám có số có má như vậy thì ai mà cứu cho nổi!"
"Có số có má cái gì, con thấy nó mất dạy như bọn vô học đầu đường xó chợ thì đúng hơn!"
Rầm!
Sau câu trả treo đó của hắn, ba đập tay lên bàn một cái khiến cho Lam Tuyên đứng ở bên cạnh cũng phải giật mình ngước lên.
"Con chỉ thấy người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572705/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.