---
Trong bệnh viện, đợi lúc Lam Tuyên đi rồi mẹ mới quay sang tò mò hỏi đến chuyện xảy ra đêm đó. Nói đúng ra, kể từ lúc biết tin Tử Kỳ nhập viện, vào ban ngày thời điểm hành chính mẹ cũng bận phải đi làm nên không thể túc trực ở bên hắn được.
Đến lúc mẹ tan làm ghé sang bệnh viện, hầu như không lần nào là không có mặt Lam Tuyên ở đó. Nhiều khi mẹ cũng muốn hỏi thẳng xem sao, nhưng nhìn cái vẻ mặt không chút vui vẻ gì kia của Tuyên, mẹ lại thu cái ý định đó vào lòng. Có lẽ những chuyện đã xảy ra thật sự chỉ có thể nghe tường thuật lại từ một người khác mà thôi.
"Ty nè, rốt cuộc hai đứa nó bị làm sao vậy? Mẹ cảm thấy mình cũng khá vô trách nhiệm khi không biết gì về chuyện hai đứa nó giận nhau đó?"
"Cũng không có gì lớn lắm đâu mẹ, chuyện vặt thôi, nhưng mà theo con thấy thì tụi nhỏ cứ làm quá lên đó!"
Mặc dù cậu anh lớn đã cố tình nói giảm nói tránh đi để mẹ an tâm, nhưng với cái tính cách muốn tìm hiểu đó của mẹ, anh cũng biết rằng mẹ sẽ không hỏi cho qua chuyện. Hơn nữa đây còn là chuyện của Tử Kỳ, đứa con nuôi mà mẹ luôn muốn đưa về Việt Nam để trọn vẹn dành sự quan tâm và tình thương cho nó.
"Mẹ muốn biết! Đôi khi đối với mấy đứa là nhỏ, nhưng Tử Kỳ thì sao? Nó có xuất thân không giống như hai anh em tụi con, mẹ không muốn việc đưa nó về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572689/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.