---
Mấy tuần nay, ngày nào hắn cũng được thưởng thức bữa sáng do Lam Tuyên nấu, thậm chí cả những ngày tay anh còn chưa lành vết thương kia. Tự nhiên hôm nay được dịp dậy sớm, nói đúng hơn là vì hắn không tài nào có thể ngủ tiếp khi cái chuyện tè bậy ở ngoài lan can cứ quanh quẩn trong suy nghĩ thế này.
Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng con số năm tròn trịa cũng được kim giờ thong thả ghé qua, hắn bật dậy mặc chiếc hoodie, chẳng hiểu từ đâu ra có cái suy nghĩ muốn giúp đỡ anh chuẩn bị bữa sáng. Nghĩ như vậy rồi quyết định phóng xuống giường, nghe thấy tiếng mở cửa của anh thì cứ sợ không đuổi kịp, vậy là lại mắt nhắm mắt mở trượt chân té ở ngay bậc thang cuối.
Lúc anh nghe thấy "bịch" một cái thật lớn, liếc mắt nhìn xem thử thì đã thấy hắn ôm cái bàn tọa của mình mà mặt nhăn nhó không nói nên lời.
"..."
Bình thường anh vẫn luôn thấy hắn thế này thật sự rất phiền, phiền đến mức khiến anh không muốn mở lời hỏi han, sợ cử chỉ quan tâm của mình làm tăng dần mấy trò nhây của hắn.
"A! Đợi chút..."
Thế nhưng hắn luôn là người mở lời trước với anh. Hắn sẵn sàng chủ động tiếp cận dù trước đó mấy lần bị anh nặng lời đi nữa, chuyện qua rồi thì hắn cũng nhanh chóng quên mất tiêu.
"..."
Anh bước ra khỏi cửa, nghe tiếng gọi của hắn hai chân cứ muốn mặc kệ mà bỏ đi luôn nhưng trong tâm lại không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572682/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.