---
Ăn xong bữa tối, Tử Kỳ cùng với mẹ dọn dẹp mọi thứ trên bàn, tranh thủ lúc mẹ rửa chén hắn đứng bên cạnh tay chân cũng rất nhanh nhẹn phụ tráng lại chén rồi úp ngay ngắn lên kệ. Hắn nhớ trước đây khi còn ở Mỹ, bản thân vẫn thường hay dùng đồ hộp rồi sẵn tiện vứt cho nhanh. Chén đĩa cũng được mấy cái, ăn xong cái nào là rửa úp lên cái đó, hầu như chẳng bao giờ rửa chén mà lại phải đứng trong bếp suốt hai mươi phút thế này.
Nhưng mà kể ra nếu mẹ rửa chén còn hắn ở kế bên phụ thì cũng đôi chút nhận được ánh nhìn thiện cảm từ ba. Hắn vẫn luôn giả vờ chăm chỉ không để ý gì xung quanh, thực chất giác quan nào đó cứ ngầm cảm thấy mỗi lần ba tới hay lui đều dán hai mắt vào từng hoạt động của hắn.
Ai da, cái ông già này làm gì cứ tia mình hoài vậy ta, không lẽ đã hứa với mẹ ở nhà mà giờ lại xin ra kí túc xá, chứ ở đây... Ngày nào mình cũng phải diễn cái cảnh ngoan hiền, vài tháng nữa chắc thành diễn viên chuyên nghiệp luôn quá!
Phải suy nghĩ hoài một lúc rất lâu, hắn cầm cái đĩa trên tay cọ đi cọ lại chỉ một vị trí thiếu điều muốn lõm vào trong. Biểu hiện của hắn như vậy, dễ gì lại không thu vào trong sự quan sát để tâm của mẹ. Mẹ cũng ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn một lúc rất lâu nhưng mãi vẫn không bị phát hiện, xem ra để một người như Tử Kỳ đây phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572674/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.