Chương trước
Chương sau
---

Đặng Tử Kỳ mặc dù tính cách náo loạn, nhìn vẻ bề ngoài thật sự khó lòng mà tin tưởng được. Nhưng nếu hắn hứa làm chuyện gì thì nhất định sẽ không tắc trách, dù sự thật là hắn chưa từng thử chạy xe máy ở Mỹ, nhưng bản chất nhanh nhẹn thông minh như vậy, thậm chí là lần đầu tiên đi nữa cũng chẳng thể làm khó hắn.

Vèo một phát đã đến và dừng trước bãi đậu xe của một gia đình tư nhân mở ra gần nơi đầu đường. Mấy ai nhìn vào có thể biết con người này là lần đầu tiên đụng vào xe máy cơ chứ?

"Ủa... đây không phải là xe của anh Hàn Dương hay sao?"

Gần với bãi đậu xe là một quán điểm tâm nho nhỏ, bên hông quán có dãy bàn dài được kê sẵn dưới một mái hiên rộng, dãy bàn này vốn dĩ đối diện với bãi đậu xe, mà Tử Kỳ lúc di chuyển vào bên trong cũng tiện thể dừng xe đối diện với chỗ bàn ăn đó để cậy nhờ vài bóng cây mát mẻ. Bên trong quán giờ này tụm năm tụm bảy rất nhiều bàn đã chật kín, gần nhất là bàn của cô nàng có mái tóc xoăn gợn sóng nổi bật đến mức khiến hắn vừa dừng xe lại đã ngước mắt nhìn trúng ngay. Bình thường, nếu không phải là những cô nàng có chút nhan sắc, hắn thật sự cũng chẳng phí tận mấy giây ngước lên để nhìn như vậy.

"Cậu ta là ai vậy? Sao lại đi xe của anh Dương vậy chứ?"

Nghe giọng điệu đó lòng cũng thầm đoán ra đây là fan siêu cứng của anh hai nhà hắn rồi. Hắn biết thừa như vậy hoàn toàn có thể im lặng ngó lơ nhưng bản tính thì vốn ngược lại, tự nhiên cảm thấy cái miệng mình lúc này ngứa ngáy đến chết đi được.

"Hello, đằng ấy là người quen của anh Dương à?"

Tử Kỳ ngồi ở trên xe, chồm tới buông lời hỏi chọc đến đối phương, hắn tự tin vào vẻ bề ngoài chẳng kém gì ai của mình. Đúng là ở độ tuổi này, cao ráo, ăn diện và có phong cách thời trang bụi bụi như hắn rất dễ dàng gây chú ý với mấy cô gái trong trường.

Lúc tháo chiếc kính râm kia ra, Tử Kỳ giống như cố ý để show diễn nhan sắc của mình, gương mặt hắn góc cạnh vô cùng nam tính, đường sóng mũi thon cao, khuôn miệng lại mặc định tươi cười đi kèm với đôi mắt một mí đầy điểm nhấn đó. Hắn có ngoại hình sáng như vậy xem ra chẳng cần tỏ vẻ gì cũng tự biến mình trở nên thật ấn tượng trong mắt người khác. Đó là còn chưa kể, người nào lần đầu gặp hắn cũng đều thừa nhận rằng bản thân vô cùng thu hút bởi nụ cười rạng ngời đến mức tỏa ra một loạt sức hút kì lạ. Hắn đôi khi chỉ cần cười thôi, một loạt những ngẩn ngơ chẳng hề có chút cố tình cũng có thể khiến cho bao ánh nhìn đồng loạt nghiêng về phía hắn.

"Ai mà đẹp trai quá vậy mày?"

Cô nàng tóc xoăn ban nãy làm rơi vội chiếc bánh mì từ trên miệng xuống đĩa, thất thần gọi hỏi người bên cạnh. Người bên cạnh cũng bận ngắm hắn đến mức ngấu nghiến mà nhai luôn chiếc ống hút còn ngậm trong miệng, chỉ có thể lắc đầu khều khều ngón tay cầu một đáp án từ người tiếp theo.

"Giống trai Hàn quá vậy?"

"Mày biết ai không? Giống Key phiên bản Việt quá..."

"Tao biết tao chết liền... lần đầu gặp qua!"

Đặng Tử Kỳ thích thú phản ứng của đám người kia khi lần đầu tiên chạm mặt với hắn, mặc kệ anh hai có đang chờ đến mòn cả gót chân ở trong trường, hắn xuống xe vội, chọn chỗ gần nhất là bàn của cô nàng tóc xoăn kia mà ngồi.

"Người đẹp cho làm quen nha, mình tên Kỳ... học sinh mới chuyển tới trường này, có quen biết chút chút với anh Dương! Còn bạn... bạn cũng biết anh Dương sao?"

"Đương... đương nhiên là biết... anh ấy là hội trưởng hội học sinh mà!"

Nghe thấy lời hồi đáp của cô nàng đó, hắn cũng tự đoán được đây là nữ sinh trong trường, còn định bụng kiểu này thì "lửa gần rơm" thật rồi, trong lòng hắn nôn nóng muốn được làm quen.

"Mình thì ở gần nhà của anh Dương nè, nếu không phiền... có thể cho mình xin trang cá nhân của bạn được không? Sau này nhất định sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau..."

"..."

Cô nàng có mái tóc xoăn mà hắn chưa kịp được biết tên, phút đầu rõ ràng ngập ngừng muốn cho hắn chút thông tin rồi, chỉ tại "chiếc vía" nào đó ngồi bên cạnh ngứa miệng đâm chọt một câu, cố tình phá đi bầu không khí trai gái vờn nhau ngay trước mắt mình.

"Người ta đã có crush rồi, trang cá nhân còn công khai để tên là 'của Ty' làm gì có chuyện cho đứa con trai khác cơ hội theo đuổi mình chứ..."

"Người ta? Người ta... là ai vậy?"

"Thì là Hương Thảo chứ ai!"

"Hương Thảo là tên của cô bạn xinh đẹp này sao?"

Hai mắt hắn đưa nhìn người ta hết sức gian tà, nụ cười nửa môi kia cũng chẳng hề có thành ý. Bảo sao cô nàng ấy vừa nghe hắn hỏi, vừa nhìn sang liền cảm thấy giống như là mỉa mai.

"Nè, tôi tên gì thì có liên quan đến bạn hay không? Cái đồ... đàn ông con trai gì mà..."

"Mà đẹp trai quá hả?"

Cùng với số tự tin đó, hắn chắc như đinh đóng cột là mình hoàn toàn có thể khiến cho bất kì cô gái nào cũng đều đổ gục trong lần đầu tiên tiếp xúc. Chỉ có điều đối tượng hôm nay lại khác, cô nàng Hương Thảo được giới thiệu là đã có crush, thật ra crush của cô ấy cũng chẳng phải ai khác xa lạ, hắn nhớ mang máng hình như có từng được nghe qua cái tên "Ty" đó ở đâu thì phải.

"Crush của bạn tên Ty hả?"

Bởi vì tò mò nên hắn càng chồm tới để hỏi, người kia vẫn cau mày khó chịu vì chẳng biết từ đâu ra lại có một kẻ lạ mặt đang tọc mạch chuyện riêng tư của mình như vậy. Xem cách trả lời dường như chẳng hề nể nang gì cái vẻ bề ngoài của hắn.

"Crush của tôi tên gì có cần phải nói với bạn hay không? Còn bạn, bạn quen biết với anh Dương như thế nào? Sao lại chạy xe của anh ấy, còn anh ấy đâu?"

"Hình như..."

Hắn ấp a ấp úng, nghĩ nghĩ suy suy một chút hình như đã cảm thấy mình chẳng cần phải nghe lấy câu trả lời cũng đủ để tự sáng tỏ mất rồi.

"Hình như anh Dương ở nhà có biệt danh là Ty đúng không?"

"Hình như cái gì mà hình như, bạn đang ngồi trên xe của anh Dương đó, vậy mà bạn còn không biết rõ về anh ấy, còn dám nói là quen biết! Tôi đoán không lầm... thì bạn mượn xe người ta chạy lấy le đúng không?"

"Trời ơi may quá!"

Nghe xong mấy lời kia, hắn tự cảm thấy mình ở trong mắt của cô nàng cũng không hề tệ một chút nào cả, thay vì như Lam Tuyên xem hắn chẳng khác gì một tên trộm, ít ra cô nàng xinh đẹp kia chỉ cho rằng hắn "mượn xe lấy le" mà thôi.

"May cái gì mà may?"

"Không có gì, mà nè! Crush của bạn là anh Dương sao? Hahaha... bạn có liều lĩnh quá không vậy? Người ta là nam thần của trường Martin đó nha!"

"..."

"Crush thằng khác thì bạn chỉ cần cạnh tranh với con gái thôi, còn crush anh Dương là bạn vừa phải cạnh tranh với con gái, vừa phải cạnh tranh với cả con trai đó!"

Lời này Tử Kỳ nói ra khiến cho chiếc bàn bốn người mà cô bạn có tên Hương Thảo đang ngồi bỗng chốc "mặc niệm" một cách cực kì đáng sợ. Ai nấy cũng đều nhìn hắn không hề chớp mắt, sau đó dường như từng người đều muốn ra hiệu cho hắn ngậm cái miệng lanh chanh của mình lại trước khi có chuyện lớn xảy ra.

"Ý ông nói anh Dương là LGBT đó hả?"

Có vẻ như Hương Thảo lúc này đã thật sự nổi một cơn thịnh nộ.

"À... thì thì anh Dương cũng công khai là Bisexual mà..."

"Đó là anh ấy nói bản thân không phân biệt giới tính của người mình yêu, nhưng anh ấy đâu có chắc chắn bản thân sẽ yêu con trai!"

"Thì mình cũng chỉ là... ý là... đang nói nếu bạn crush anh Dương, thì đối thủ của bạn sẽ có cả nam lẫn nữ... chứ mình... đâu có nói anh Dương thích con trai đâu... mà sao bạn nóng tính quá vậy?"

"Mình như vậy là quá xá hiền lành rồi, không thì bạn thử nói anh Dương thích con trai đi, xem cái miệng của bạn có còn lành lặn để nói chuyện không?"

"Ây da, sợ quá đi à..."

Mấy câu ngập ngừng ấp úng kia Tử Kỳ thậm chí chẳng dám tiếp tục nói, ánh mắt của cô nàng Hương Thảo đã long lên đến sòng sọc, trước đây hắn ta cũng từng bị con gái "trừng mắt" với mình kiểu này sau khi quá nhây, nhưng chưa có kiểu trừng nào lại đầy "huyết khí" như cách mà cô nàng kia vẫn đang nhìn hắn.

"Bạn đừng có liếc mình nữa, mình chỉ nói sự thật thôi mà, chính anh Dương công khai bản thân là Bisexual chứ mình đâu có tự ý nói đâu!"

"Cậu im đi!"

Hương Thảo bất ngờ nghiêm túc quát lên mấy từ khiến cho hắn vội thu cái vẻ am hiểu kia của mình lại. Gật gù gật gù chiều lòng cô nàng một chút.

"Ừ thì là song tính, là có thể có cảm giác rung động với cả nam và nữ..."

"Đúng!"

Hương Thảo lại bất ngờ đập bàn thật mạnh khẳng định bằng cái nhìn đầy nghiêm túc với hắn.

"Anh Dương là Bisexual, nhưng trước giờ anh Dương chưa từng công khai có người yêu là con trai... nên mình vẫn khẳng định là anh ấy thẳng!"

"..."

Vẻ ngoài hắn miễn cưỡng gật gật theo lời mà cô nàng kia chấp niệm nói ra, nội tâm lại thầm cảm thấy thật trái ngược:

Cái con bé này sao lại cố chấp như vậy chứ?

"Bạn cũng thừa nhận rồi mà còn cố chấp cãi mình làm gì?"

Biết lời mình nói ra kiểu gì cũng sẽ bị sự hung dữ của đối phương sẵn sàng mà quật lại. Nhưng hắn vốn là người sinh ra thẳng thắn, đối với những chuyện như thế này càng muốn ra sức làm cho rõ.

"Chắc là bạn không biết, theo một nghiên cứu từ giáo sư Ritch C. Savin Williams, giám đốc khoa tâm lí học phát triển con người từng xác nhận rằng phần đông chúng ta không hoàn toàn 'thẳng'... và cũng trong phần đông đó, Bisexual sẽ nghiêng khá nhiều về mối quan hệ đồng giới thay vì khác giới..."

"Xàm! Xàm quá đi! Bạn im đi!"

Cô nàng gạt phắt những lời được nói ra từ am hiểu của Tử Kỳ, đem ngón tay chỉ vào ngực trái của mình, vẻ mặt và thần thái biểu đạt tự tin đến mức không tài nào tả cho được.

"Không có khoa học nào có thể thắng được chỗ này! Anh Ty thích cả nam lẫn nữ nghĩa là đối thủ cạnh tranh của Hương Thảo này có thêm vài thằng con trai nữa mà thôi, nhưng đâu có nghĩa anh Ty sẽ chọn con trai, sự chân thành ở trong đây... nhất định sẽ thắng tất cả!"

"Ý bạn nói là ngực đó à? Mình thấy hơi lép à nha..."

Hắn trơ trẽn hỏi lại một cách hết sức gợi đòn bởi vì vị trí mà cô nàng kia đang chỉ vào chính là ngực trái, câu hỏi của hắn khiến mấy cô nàng còn lại cúi mặt cười sặc cả thức ăn, nhưng chỉ riêng Hương Thảo thì ngượng chín đỏ cả mặt, răng cũng nghiến ken két vào nhau.

"Đây là tim đó! Tim đó!"

"À... ra thế... thôi thì để mình lót dép ngồi hóng ngày bạn về chung nhà với anh Ty nhé... chắc là mình phải lót đến mòn cả dép quá đi đó mà... nhưng không sao, mòn đôi này thì mình sẽ mua đôi khác để tiếp tục hóng ha!"

"Nè... mà bạn là ai vậy? Sao lại đi xe của anh Ty? Mình quen biết anh ấy lâu nay sao chưa từng thấy bạn bao giờ? Hay là bạn ăn cắp xe của anh Ty? Hiền, My, Ngân, Quý... mấy người xem giữ cái thằng này lại coi... nó ăn cắp xe cái chắc luôn!"

"..."

Cái số của mình làm sao vậy ta?

Hắn nghĩ bụng, ngày đầu tiên về nước cũng bị tống cổ vào đồn chỉ vì hiểu lầm một lần rồi. Chuyện còn chưa kịp nguội nữa mà lại bị gán cho cái mác một thằng ăn cắp. Lúc nãy còn chưa kịp mừng nữa mà bây giờ kết cục chẳng khác cái đêm hôm trước chút nào. Hắn ngao ngán mà cũng chẳng muốn phản kháng chút nào.

"Mấy bạn có thấy ai ăn cắp mà đẹp trai như tôi không vậy... có mắt nhìn người xí đi!"

"Phải ha Thảo, đẹp trai vậy ai lại ăn cắp?"

Một cô nàng tóc ngắn lên tiếng bênh vực, hắn liền cảm thấy cô nàng này có vẻ "được" đây, định lòng ngước lên khen thay cho một tiếng bởi cái tầm quan sát đúng đắn thế kia, vậy mà lại nghe thấy câu nói thứ hai "đi vào lòng đất".

"Mấy đứa đẹp trai hay lừa đảo lắm, hay là nó lừa đảo anh Ty?"

"Bà này nói đúng nè... giờ bọn đẹp trai lừa đảo dữ lắm!"

"..."

Ngôn từ trong đầu hắn cạn kiệt hoàn toàn với những suy đoán đầy chết người này. Nếu mà lúc đó anh hai không cất công đi bộ từ cổng của kí túc xá ra chỗ gửi xe để tìm kiếm hắn, thì có lẽ cứ cái đà này anh còn phải đứng ở đó đợi đến tận cả hơn tiếng nữa.

"A! Anh Ty!"

Hương Thảo ngồi đối diện với Tử Kỳ, nhìn thấy Hàn Dương từ trong con hẻm chầm chậm đi tới ánh mắt của cô nàng mừng rỡ không giấu đi được, chưa gì đã vội vàng đứng lên, gấp gáp rời khỏi bàn ăn mà chạy ngay tới bên cạnh anh.

"..."

Hắn vẫn ngồi lì đó chăm chú nhìn theo, quan sát thử xem cô nàng này sẽ gây ấn tượng với anh hai mình bằng cách nào đây. Nếu không chỉ là có một đôi chân thon dài và trắng trẻo, cố ý diện váy ngắn đến trường vào ngày cuối tuần, cả gương mặt toàn vẻ thảo mai, sau đó một chút hành động cố gắng gượng ép để trở nên thật ngọt ngào.

"Anh, em biết kiểu gì hôm nay anh cũng đến trường nên đã đến từ sớm đó!"

"Vất vả cho em rồi... ngày nghỉ mà không ở nhà nghỉ ngơi!"

"Có gì đâu chứ, hội trưởng vất vả như vậy em làm sao có thể ở nhà nghỉ ngơi bỏ bê anh được!"

Trời đất quỷ thần ơi... da gà da vịt của mình cứ nổi lộm cộm như vừa ngửi thấy cái mùi béo ngậy thừa đường thừa mỡ vậy đó.

Hắn cảm thấy thật khó nuốt trôi khung cảnh ngôn tình trước mắt, là nữ chính ở trong lòng hắn nhất định phải thông minh và tài giỏi chứ không thể nào là một kẻ chỉ cậy nhan sắc lấy lòng con trai một cách ngốc nghếch như vậy. Mặc dù hắn rõ ràng rất thích gái đẹp, nhưng chẳng hiểu vì sao cứ nhìn thấy mấy cô nàng ỏng a ỏng ẹo với một thằng con trai khác thì hắn lại thấy chướng mắt vô cùng.

Tính của mình là vậy chứ mình có kì cục đâu...

Nghĩ vậy, Tử Kỳ nhanh chóng rời khỏi ghế của mình, chen ra giữa chỗ của Hương Thảo và anh hai đang đứng đó, thân mật khoác tay anh phá đám bằng một vai diễn bất ngờ đến mức khiến cho Hàn Dương đứng hình vài giây.

"Cục cưng, nhỏ bánh bèo này là ai vậy? Tụi mình yêu nhau lâu vậy mà cưng không giới thiệu gì hết à nha..."

"Hả..."

Chụt!

Cả anh hai hắn và cô nàng kia đều giống như nhau, đều há hốc miệng không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Thậm chí Tử Kỳ còn hôn lên gò má của anh, khiến cho anh càng load vấn đề không nổi càng đơ hẳn ra, khóe miệng cứ mấp máy muốn mở lời nói gì đó cũng chẳng rõ mình phải nói những gì để giải thích nữa.

"Mình đi thôi cưng... về nhà phạt cưng cái tội dám dan díu với người khác nha!"

"Nè..."

Hắn kéo anh đi, trước mặt cô nàng đáng thương vẫn còn đang ngơ ngác, thật ra cũng không phải anh không muốn giải thích rõ ràng với cô bé đó đâu, chỉ là... ừ thì có thể anh cũng hưởng ứng cách giải vây của hắn. Thời gian qua nhiều lần anh từng cảm thấy bản thân thật sự không thoải mái gì khi Hương Thảo cứ liên tục bám riết lấy mình, cả nể không muốn khiến con bé đau lòng, nhưng cũng không thể nào đáp lại tình cảm.

"Lần sau..."

Vào trong kí túc xá một đoạn, anh quay sang chậm rãi mà mở lời trước với hắn.

"Lần sau kéo anh đi là được rồi... không cần phải diễn lố như vậy nữa đâu!"

"Nếu anh không thích, sao lại không thẳng thắn đề nghị cô ấy đừng theo đuổi nữa? Em nhìn thấy cô ấy có nhiều tự tin như vậy... chắc là cũng thân thiết với anh lắm hả?"

"Ừ... trước kia Hương Thảo là thư kí của hội học sinh, vì muốn né nên anh đã đổi thành người khác rồi... vậy mà..."

Thật ra nếu là người khác, họ có thể chọn từ chối thẳng một câu nếu mình không thích. Nhưng còn với riêng anh thì khác, có những chuyện anh lo sợ phũ phàng của mình sẽ khiến người khác đau lòng khó vực dậy nổi. Huống gì trong mắt của anh...

"Hương Thảo cũng là một cô gái rất tốt..."

"..."

Câu lấp lửng của anh khiến hắn tò mò liếc mắt nhìn xem, hắn có cảm giác anh cũng thích, cũng muốn thử mở lòng mình ra một chút để cho người ta cơ hội nhưng hình như sâu xa trong lòng có chút trở ngại gì đó không được rõ ràng cho lắm.

"Trước kia anh đã từng có bạn gái rồi sao?"

"Trước kia từng có..."

"Và không cảm thấy phù hợp nên muốn thử với con trai?"

"Thật ra anh..."

Hắn đoán ra được chuyện này là vì Lam Tuyên còn "giữ thân" đeo nhẫn trinh tiết nhưng anh hai Hàn Dương thì không. Mặc dù cách hắn hỏi hoàn toàn không hề có ý tọc mạch, chỉ muốn tìm hiểu thêm một chút về cảm xúc của anh thôi. Nhưng ngó qua vẫn thấy người kia cười hiền mà mặt mũi đã đỏ tới cả mang tai.

"Anh ngại à? Ở Việt Nam nói mấy chuyện này thấy rất xấu hổ hay sao?"

"Cũng không hẳn... chắc chỉ có anh là vậy, anh thấy ngại mấy chuyện nhạy cảm này lắm!"

Tử Kỳ nhìn thấy cái dáng vẻ bối rối của anh thì khẽ bật cười, hắn nhè nhẹ lắc đầu rồi đưa hai tay ra sau, hai bàn tay đan xen vào nhau đỡ đầu của mình, mũi buông nhẹ một hơi thở dài. Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến cái tên khó ở nào đó.

"Anh Tuyên cũng vậy, em hỏi thẳng anh ấy cũng chẳng hề muốn trả lời! Mà em có tìm hiểu cũng biết ở Việt Nam hầu như không có mấy trường dạy môn giáo dục giới tính..."

"Anh cũng từng nghe nói bên Mỹ khá cởi mở, nhưng cũng chưa hiểu rõ tính chất giáo dục bên đó ra sao..."

Mấy bước chân của hắn bất ngờ dừng lại, nghiêm túc một chút muốn nói để anh hai hiểu rõ thế nào gọi là "cởi mở" trong việc giáo dục giới tính.

"Cởi mở không có nghĩa là quan hệ bừa bãi, người Mỹ rất nghiêm túc trong chuyện tình dục, đa phần tư tưởng của họ là cảm xúc phải dung hòa với tình dục! Chính vì vậy cởi mở tình dục là để tìm kiếm một người bạn đời phù hợp với họ! Sẽ không có chuyện một trong hai cảm thấy mệt mỏi vì tình dục, chịu đựng hoặc cố gắng đáp ứng người kia..."

Nghe qua những gì hắn nói, anh có cảm giác cái tên ở trước mình thật ra bề ngoài phong trần lãng tử cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, hắn lại có thể nói lưu loát những kiến thức đầy nhạy cảm một cách thuyết phục như vậy, chứng tỏ bản thân hắn không hề tùy tiện lại còn khiến cho anh nghe xong hoàn toàn không có lời nào để bày tỏ nữa.

"Ra là vậy!"

"Em cảm thấy trẻ em tuổi vị thành niên cần hiểu rõ chuyện tâm sinh lí của nó sẽ tránh được nhiều rủi ro lắm. Hiểu rõ thì sẽ không cảm thấy tò mò, biết bảo vệ bản thân trước những nguy hiểm quấy rối tình dục, có can đảm lên tiếng tố cáo hành vi của những kẻ xấu xung quanh!"

Mấy lời này Tử Kỳ nói ra phút chốc làm anh cảm thấy giống như mình vừa nghe được một "cao nhân" chỉ giáo, khác xa một trời một vực cái tính cách bát nháo ban đầu anh từng đặt trên quan điểm của mình về hắn.

"Bạn gái cũ của anh thế nào? Tại sao hai người chia tay?"

Nghe qua những lời của hắn, anh tự nhiên lại cảm thấy hắn có chút gì đó từ trong đức tính toát ra khí chất rất đáng để tin, muốn trải lòng mình với hắn cũng không còn cái suy nghĩ thấp thỏm hay lo sợ những gì nói ra sẽ bị bêu riếu lung tung như cái cách mà Tử Kỳ bép xép lếu láo suốt mấy ngày nay.

"Anh gặp cô ấy ở một cuộc thi thanh lịch... hai đứa bắt cặp làm việc và cũng khá hợp tính nhau! Hẹn hò tầm năm sáu tháng gì đó, về mặt cảm xúc anh thật sự rất thích cô ấy... cũng rất nghiêm túc, chỉ là trong thời gian đó anh bận tập trung quá nhiều vào chuyện học tập! Cả hai chỉ có những cuộc hò hẹn đơn sơ... mà cũng trong sáng lắm!"

"Trong sáng á?"

Hắn hỏi lại anh, nhìn thấy nơi khóe mắt của anh có nét cười hiền, nhưng cũng rất hạnh phúc khi nói về người con gái mà mình đã từng rung động trong lần đầu tiên biết yêu. Chỉ là, sao hắn cứ có cảm giác trong chính nét cười kia lại chứa đựng một ít đau lòng vậy chứ?

"Trong sáng đến mức hai đứa hẹn đi Vũng Tàu với nhóm học thêm, ngủ chung phòng mà anh cũng chỉ nằm im vậy thôi... cứ vậy ngủ đến sáng luôn! Được một đêm đầu... đến đêm thứ hai thì cô ấy ngỏ ý muốn gần gũi một chút..."

"..."

Những lúc nghe anh kể chuyện hắn thường rất hay giữ im lặng, tính cách này của hắn là điều khiến anh tin tưởng và cảm thấy thích, thích một người im lặng lắng nghe trọn vẹn câu chuyện của mình như thế nên những câu từ anh nói ra, cũng là nói một cách vô cùng tường tận.

"Anh cũng không thể từ chối được vì cô ấy đã rất chủ động, rất xinh đẹp, mà lại còn là người anh cực kì thích... nhưng mà anh lại rất gà trong chuyện đó... bản thân chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, thậm chí cô ấy phải chủ động hướng dẫn anh về mọi thứ..."

"..."

"Sau đó có một sự cố nho nhỏ... anh không tự làm chủ được, rất nhanh thì đã khiến cho cuộc vui đó chấm dứt mất rồi! Anh làm cô ấy thất vọng..."

"..."

Hàn Dương vốn cao ngạo thế nào trên những tấm ảnh poster mà hắn đã thấy, một người dường như chẳng có chút điểm yếu nào trong mắt của những người xung quanh, thế mà lại có nỗi "đau" đầy thầm kín thế kia trong chuyện yêu đương đầu tiên của cuộc đời mình.

"Lúc đó anh chỉ biết ôm lấy cô ấy rồi giả vờ ngủ cho qua!"

"Và sau đó?"

Hắn hỏi anh, cái sau đó mà lòng anh không muốn nhắc đến nhất. Nhưng lúc này anh vẫn mỉm cười sẵn sàng chia sẻ câu chuyện của mình với hắn một cách trọn vẹn, chỉ vì bản thân tin chắc có những thứ không thể cứ cất mãi ở trong lòng vậy được, ít ra thì khi tâm sự với hắn anh cũng có chút trải lòng mình, hoặc cũng có thể nói ra rồi sẽ nhẹ lòng hơn.

"Sau đó không lâu thì cô ấy ra khỏi phòng, gọi điện cho ai đó... đáng lẽ ra anh không nên quá tò mò, anh cũng nên tôn trọng cô ấy một chút! Nhưng bởi vì bản thân hoàn toàn nghiêm túc với người mà mình đã chọn nên anh không muốn để cho lòng mình vướng phải nhiều nghi ngờ chẳng hay."

"Anh đã đi theo?"

"Ừ... đi theo cô ấy ra ngoài bãi biển, người mà cô ấy gọi ra cũng không phải ai xa lạ gì, là bạn cùng lớp của cô ấy thôi!"

"Em hiểu rồi!"

Nghe đến đó hắn cũng hiểu rõ chuyện người ta làm sau lưng anh của mình là gì. Chỉ thấy có chút ít khinh bỉ, mặc dù tình yêu và tình dục là hai chuyện luôn song hành với nhau. Nhưng tốt nhất vẫn là đừng nên để cho những lựa chọn chưa có rõ ràng của bản thân mình làm một người khác tổn thương.

"Kể từ đó anh có chút tự ti về chuyện của mình... cô ấy mặc dù không nói với ai nhưng cũng chẳng biết tại sao chuyện của anh mọi người đều biết!"

"Vậy tại sao anh cho rằng bản thân là Bisexual?"

"..."

Là Tử Kỳ để tâm hỏi về chuyện đó, anh cũng thành thật chia sẻ rằng trong quá trình cùng mẹ tham gia hoạt động cộng đồng LGBT, anh mới nhận ra cảm xúc của con người không hoàn toàn cố định ở bất kì một đối tượng nào. Cho bản thân cái nhãn "Bisexual" đó cũng là cho chính mình cơ hội được tìm hiểu nhiều hơn về những đối tượng ở xung quanh.

"Vậy là anh chưa từng hẹn hò với con trai à? Em thấy mẹ hay nói anh là công chúa... cứ tưởng anh có từng quen con trai rồi không chứ!"

"Mẹ hay nói anh là công chúa vì hồi có bầu anh mẹ thích có con gái nhưng lại sinh ra con trai, mà còn sinh một lúc hai thằng luôn chứ! Hồi anh hai ba tuổi mẹ còn cho anh mặc đồ con gái với đội tóc giả rồi chụp hình lưu lại để làm kỉ niệm nữa đó!"

"Mẹ cũng ít có mặn quá ha!"

"Em không biết đó chứ, ở lâu sẽ thấy... mẹ mình mặn lắm!"

"Vậy còn anh Tuyên thì sao?"

Hắn dở hơi tự nhiên lại đá sang chuyện của một người khác, mặc dù cũng có thể xem là hắn chỉ tò mò mà thôi nhưng chẳng hiểu sao kiểu tò mò của hắn lại có thể khiến cho anh thấy rất buồn cười. Vốn dĩ, hắn có thể quan tâm đến nhiều chuyện khác, nhưng mà ở trong mắt của anh lúc này thì hắn lúc nào cũng có thể đầy bất ngờ mà hỏi đến Tuyên, xem ra bên trong suy nghĩ của hắn phải có một sự tò mò rất lớn về cậu em trai này chứ.

"Anh thấy em có vẻ quan tâm thằng Tuyên quá ha? Bất kì đề tài nào cũng có thể kéo thêm tên thằng bé vào?"

"Đương nhiên rồi!"

Cái câu hỏi ngầm của người ta rõ thế kia, hắn cứ vô tư chẳng để tâm gì mà đáp lại. Trong mắt của anh, anh cảm thấy Tử Kỳ mặc dù chững chạc trưởng thành vốn có, nhưng mà sự vô tư ấy thì không thể nào bị những đường nét trưởng thành kia đè bẹp được.

"Em chưa từng gặp qua người nào thô lỗ với em như anh ấy cả, rất đặc biệt..."

"Tuyên nó giữ kín chuyện cá nhân lắm, trước kia nhiều trang báo cũng mời nó làm mẫu ảnh... nhưng chủ đề có hơi hướng show thân thể một chút là nó từ chối liền à!"

"Body anh ấy đẹp thật mà..."

"Hả?"

Hắn khen anh mình, nhưng mà lời khen của hắn khiến cho người đứng ở bên cạnh tự nhiên lại cảm thấy rất kì lạ.

"Em nhìn thấy rồi à?"

"Lúc anh ấy đi rước em trên đồn, áo trắng ướt mưa dính vào thịt... nhìn rõ từng múi luôn đó!"

"..."

Hàn Dương vừa nhìn hắn vừa nghĩ suy không chớp nổi mắt, hắn vô tư như vậy nghĩ gì nói đó có lẽ không biết những dòng chữ đang chạy trong đầu của anh thật ra là đang sâu xa nghĩ về chuyện khác.

"À mà Tử Kỳ, anh thấy em cũng quan tâm đến lĩnh vực LGBT quá ha?"

"Trước kia em không có quan tâm mấy, nhưng mà nói chuyện với mẹ... mẹ có hoạt động gì đều kể cho em, nên dần dần em cũng thành hủ nam luôn..."

"Vậy... em có từng nghĩ sẽ hẹn hò thử với con trai không?"

"What?"

Hóa ra từ nãy đến giờ là anh nhìn xem biểu hiện của hắn, linh cảm sự quan tâm mà hắn dành cho Lam Tuyên theo một ý khác. Đến lúc anh bất ngờ hỏi, giọng của hắn quát lớn một cái làm anh suýt đã giật mình. Không phải vì quá lớn tiếng, chỉ là câu nói sau đó hoang đường đến mức khiến anh nghe xong tâm lí sang chấn một cách dữ dội.

"Trời ơi anh ơi em mê gái lắm! Gái Tây cũng được, Gái Châu Á hay Châu Phi cũng được nhưng nhất định phải là con gái, chắc chắn phải là con gái!"

"..."

Nhắc đến con gái, hắn liền một mạch mà nói cũng chẳng để tâm ngại ngùng gì hết. Anh thấy vậy cũng rất tò mò muốn biết, đắn đo mãi mới hỏi ra được thành câu nghiêm túc với hắn, lại không biết chẳng có lời nào nói ra là đúng với sự thật hắn đã từng trải qua bên Mỹ.

"Vậy em bên đó chắc cũng có bạn gái rồi hả? Nhiều cô lắm đúng không?"

"Đương nhiên rồi anh, em mà nháy mắt một cái thì gái đổ la đổ liệt..."

"Vậy... lần đầu của em chắc cũng mãnh liệt dữ lắm..."

"Chứ sao nữa trời, lần đầu của em ví như Tề Thiên có bảy mươi hai phép thần thông biến hóa, biến biến hóa hóa banh chành cành đào luôn! Sáng ra cô nàng đó vừa tỉnh giấc đã bỏ lại em với ba mươi đô tiền phòng!"

Miệng điêu ngoa khoác lác kể chuyện vui chơi với gái lấy le vậy thôi chứ thật sự nội tình thì đêm đầu tiên của mình chẳng qua cũng chỉ là quay tay với một nhân vật game, thể loại người yêu ảo mua trực tuyến trên dịch vụ game khách sạn cung cấp, phí dịch vụ hơn ba mươi đô. Sáng ra hết thời gian thì lại chẳng phải "bỏ lại"?

"Vậy em và cô ấy còn quen nhau không?"

"Tình một đêm thôi à!"

"Vậy rồi... không có ai khác nghiêm túc hơn sao?"

Nói đến nghiêm túc, Tử Kỳ lại nghĩ sang một chuyện đáng để bịa đặt, hắn làm ra vẻ mặt đầy những ưu tư suy nghĩ.

"Sau đó còn một người nữa, em đúng là rất nghiêm túc khi quen cô đó!"

"Vậy giờ hai đứa còn quen nhau không?"

"Không!"

"..."

Anh khựng lại, dần cảm thấy sự nghiêm túc mà hắn nói cần được kiểm tra đàng hoàng trước khi tin chắc.

"Sao vậy? Như thế nào nghiêm túc mà vẫn chia tay?"

"Tại cô đó có em bé!"

"Có thai á?"

Kinh ngạc này của anh nhận lại là một vẻ mặt hết sức bình thản của hắn, hắn nhún vai một cái thể hiện "sự thông minh" đỉnh cao của mình khi phát hiện người yêu cắm sừng bằng một bụng bầu ba tháng.

"Có bầu với thằng khác đó anh!"

"..."

"Cô nàng chuốc rượu mạnh, em cũng giả vờ say để nằm phè phỡn ra xem cô ấy sẽ giở trò gì với mình. Còn tưởng là sẽ được người ta cưỡi ngựa xem hoa... ai ngờ đâu cô ta kêu thêm hai thằng nữa lôi em vào khách sạn, sau đó đuổi hai thằng đó ra một mình trong đó cởi đồ em ra, lăn lộn chụp một đống ảnh xong rồi ngủ khò. Em còn tỉnh như ban ngày, thậm chí ban ngày lên em vẫn còn tỉnh."

"..."

"Vậy mà một tuần sau cô ta gửi cho em kết quả có bầu với em mới ghê..."

"Trời đất ơi... có chuyện như vậy luôn hả?"

Anh thảng thốt thậm chí không dám tin vào những gì mình nghe, nhưng cũng bởi vì câu chuyện mà hắn kể có đầu có đuôi lại còn trôi chảy đến lạ. Nghe tới đâu anh liền tin theo răm rắp tới đó. Còn nội tâm của hắn thì cứ cảm thấy thấp thỏm không yên chút nào, âm thầm tự nghĩ:

Mình có nói lố quá không ta? Trước giờ mùi con gái nó ra làm sao mình còn chưa được thử nữa, suốt ngày học rồi chơi game, quanh quẩn có bốn bức tường... lấy đâu ra lắm con gái để mà hẹn hò, để mà còn bị cắm sừng cơ chứ. Haiz...

Ring!

Đang cao trào suy nghĩ về những tội lỗi của bản thân mình gây ra, tiếng chuông điện thoại hắn ta lại rất vô tình báo một dòng thông báo mới.

Kawasaki vừa đồng ý kết bạn với bạn.

Ui trời ơi, tiên thánh hiển linh.

Kawasaki vừa chia sẻ trạng thái.

Hắn trước giờ thật ra chưa từng để tâm đến việc ai đó đăng gì ở trên zalo, facebook. Xem qua còn lười thả tim hay là nhấn like nữa mà, còn phải nói đến một điều khác là hắn cực kì ghét mấy bài giảng đạo lí trên mạng xã hội. Cảm thấy cái xã hội bên ngoài đã quá phiền phức nên chỉ muốn thời gian giải trí trên mạng là được bung xõa chơi bời.

Vậy mà, hắn vừa mò vào like một dòng chia sẻ của con người khó ưa kia.

"Hễ có thì phải nói có, không thì phải nói không, thêm thắt điều gì là do ác quỷ."

(Trích lời Chúa theo Thánh Matheu 5, 33- 37)

Ủa? Cái này là ổng đăng để chửi khéo mình hay sao vậy ta? Mà làm sao lại có thể chửi khéo một cách trùng hợp như vậy kia chứ? Hahaha... mình nghĩ nhiều rồi, chỉ là ngẫu nhiên vô tình mà thôi.

"Thế anh Tuyên có ghét em hay là không thì nói? Do you hate me? Yes or No please!"

Bình luận cà khịa của hắn trên dòng chia sẻ, người kia còn đang nhâm nhi một chút trà đào tự nhiên lại cảm thấy vị trà hôm nay nhạt nhẽo một cách ứa gan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.