Chương trước
Chương sau
"Tiêu Chiến!", Vương Nhất Bác gấp gáp nóng nảy khắp nơi tìm người, bé con này đúng thật là không nghe lời, bác sĩ kiểm tra nói cơ thể hồi phục rất tốt, nhưng mà hình như đồ ngọt có phải ăn nhiều quá rồi không, chỉ số đường huyết sắp chuyển thành cậu bé đường rồi.

Chuyện làm dọa Vương Nhất Bác sợ hết hồn, bắt đầu hạn chế đồ ăn của bé con, nhưng bé con được nuông chiều quen rồi, sao mà nghe lời được.

Hơn nữa mấy đối tác của Vương Nhất Bác biết Vương Nhất Bác ở nhà rất cưng chiều nửa kia, thỉnh thoảng lại tặng đồ ăn tới.

"Chiến Chiến... Nghe lời, nhanh lên!", Vương Nhất Bác tìm một vòng lầu 2, không có người. Đến cả Vương Hựu Hàm cũng không có, tình huống gì đây? Vẫn là chú Trần nói cho Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến dẫn cậu chủ nhỏ ra vườn tập đạp xe.

"Không chịu ở yên mà!" Cởi đồ vest ra, Vương Nhất Bác gấp rút chạy ra vườn.

"A! Hàm Hàm à... Sao cái này khó quá vậy...", thấy Tiêu Chiến chán nản ngồi dưới đất, xe đạp thì ngã qua một bên, còn Vương Hựu Hàm một tuổi rưỡi thì đang dựng xe đạp lên!

"Chiến Chiến...", Vương Nhất Bác tưởng cậu bị ngã, bước chân dài ra, nhanh chóng chạy qua.

"A... Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến nhìn thất Vương Nhất Bác càng tủi thân hơn, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

"Té đâu rồi? Hả? Anh xem nào...", kiểm tra tỉ mỉ một lượt bé con, xác định không sao Vương Nhất Bác mới yên tâm, "Vương Hựu Hàm, con chăm daddy con vậy sao?"

Vương Hựu Hàm hoàn toàn ngẩn người, xe đạp to như vậy, cơ bản không đỡ dậy nổi, ba ba lại vậy,bé cũng tủi thân nha...

"Sao anh lại trách con chứ, con cũng đâu có sai...", vẫn là Tiêu Chiến xót con, vươn tay nheo đùi Vương Nhất Bác, ánh mắt hung dữ nói.

"Được rồi, được rồi, con trai không sai, em còn muốn học đạp xe không?", Vương Nhất Bác đỡ người dậy, giúp cậu chỉnh lại quần áo.

"Về nhà ăn trái cây thôi, không học nữa, khó quá đi!", Tiêu Chiến tức giận quay đầu lại, đạp một cái thật mạnh vào xe đạp.

Vương Hựu Hàm nhìn chiếc xe đạp đáng thương, nhịn không được nuốt nước miếng, đây chính là bản chất của daddy a, vô lại, vụng múa chê đất lệch!

"Đợi đã, quay lại.", Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại, "Báo cáo sức khỏe của em là em giấu đi phải không?"

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến lập tức ý thức được nguy hiểm, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại thấy mình không sai, "Thì sao chớ!"

"Còn cứng miệng?", Vương Nhất Bác lúc này thật sự có chút tức giận, "Nếu không phải bệnh viện gửi một bản báo cáo vào email của anh, có phải anh mãi mãi cũng không biết không? Em có biết đường của em cao bao nhiều không, hả?"

"Cái đó chỉ là tạm thời mà thôi...", Tiêu Chiến hai tay mân mê vạt áo, chu môi không nói gì.

Vương Hựu Hàm cảm giác nếu so ra thì mình quả thật rất ngoan, daddy ngày nào cũng sinh chuyện, mình thì không, đúng là bé ngoan.

"Từ hôm nay trở đi cấm ăn đồ ngọt, kể cả trái cây quá ngọt, mỗi ngày phải đi bộ...", Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiêu Chiến, lại không nhẫn tâm.

"Vậy em sẽ đói chết á!", Tiêu Chiến nước mắt lưng trong, không cam lòng nói, "A! Vương Hựu Hàm con nói giúp daddy vài câu đi mà"

"Daddy ngoan nha..." Vương Hựu Hàm không mặn không nhạt nói một câu như vậy.

"A... Em không muốn đi bộ, đi bộ mệt muốn chít... Vận động gì đó đều không hợp với em, anh Nhất Bác, sức khỏe của người ta vẫn chưa hồi phục... Đừng mà, đừng mà, đừng mà..."

Đột nhiên cảm giác hôm nay bé con nói nhiều, Vương Nhất Bác một tay che mắt con trai lại, một tay ôm Tiêu Chiến lại, chặn lại cái miệng đang luyên huyên không dứt của Tiêu Chiến.

"Ô..." Tiêu Chiến nhịn không được vỗ Vương Nhất Bác vài cái, người này thiệt là!

Rất lâu sau mới buông Tiêu Chiến ra, "Không muốn đi bộ? Được thôi, có một số hoạt động tương đối thích hợp với hai người!"

"A! Vương Nhất Bác... Con trai còn ở đây.", Tiêu Chiến giật mình.

"Hàm Hàm, đến chỗ bác Trần ăn trái cây đi, ba ba mua mắc chút thưởng cho con!", Vương Nhất Bác vỗ vỗ đầu của nhóc con, nhóc con vui vẻ giơ chân lên chạy.

"Hàm Hàm! Cứu daddy..."

"Cứu? Yên tâm, không ai cứu được em đâu! Thỏ con, chịu thua đi!", Vương Nhất Bác vác Tiêu Chiến lên vai, đi lên lầu.

"A! Vương Nhất Bác, anh vậy là đang hấp diêm, em em sẽ kiện anh, anh đừng thấy em không biết luật mà ăn hiếp em, em nói cho anh biết đó!", Tiêu Chiến hoảng hốt ôm chặt Vương Nhất Bác, sợ té xuống dưới.

"Ồ, nhóc mù luật bắt đầu nghiên cứu luật rồi à? Nào nào nào, để chồng phổ cập cho em một chút nha."

"A...... Anh Nhất Bác, anh tốt ơi, em sai rồi, lần sau tuyệt đối không gạt anh nũa, được không?", Tiêu Chiến bắt đầu nịnh nọt.

"Không sao, anh thích em như vậy, cuộc sống phải có nhiều kích thích mà, mỗi ngày đều có trò mới.", Vương Nhất Bác khóe miệng nhếch lên, Tiêu Chiến nhận ra cậu bạn nhỏ này thật sự rất đáng yêu, đương nhiên là sau khi anh hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang.

"Ô... anh Nhất Bác, vậy là tình yêu sẽ biến mất phải không?"

"Không, tình yêu anh dành cho em, chỉ có tăng không có giảm!"

Vì vậy... Một đêm mặn nồng.

-------------------------------------

Truyện đến đây là đã kết thúc. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ :))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.