Chương trước
Chương sau
"Anh Nhất Bác, em muốn uống sữa...", Tiêu Chiến nghịch điện thoại, ngẩng đầu nói với Vương Nhất Bác.

Giống như phát hiện ra châu lục mới, "Sao nay chủ động vậy?"

Quơ quơ màn hình điện thoại, Vương Nhất Bác thấy màn hình điện thoại Tiêu Chiến đang dừng ở trang Baidu.

"Ha, em rõ ràng là bị ép trưởng thành ha, mỗi lần anh kêu em uống sữa em đều rất miễn cưỡng, bác sĩ vừa nói, Baidu vừa nói, lập tức ngoan ngoãn nghe lời.", ngón trỏ Vương Nhất Bác khều cái mũi cao của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không trả lời, đôi mắt vô tội nhìn anh, giống như chú chó con bị ăn hiếp, nhìn rất tội nghiệp.

"Được rồi, anh đi rót, uống hết một ly nha.", chịu không nỗi ánh mắt của cậu, Vương Nhất Bác nhấc bước đi vào nhà bếp.

"Cảm ơn...", Tiêu Chiến ở phía sau ngọt ngào cất giọng, "Sao anh Hạo Hiên và Kế Dương vẫn chưa đến ta..."

"Chắc cũng sắp đến rồi.", Vương Nhất Bác trong nhà bếp trả lời.

Quả nhiên, liền thấy Tống Kế Dương vui vẻ ôm một trái dưa hấu to hồ hởi đi vào.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.", Tiêu Chiến vui vẻ đứng dậy, muốn đi qua đón lấy trái dưa hấu to mà cậu nhớ nhung lâu nay.

"Đừng đừng đừng, cậu đừng cầm, cái này siêu nặng.", Tống Kế Dương vội né ra, đem dưa hấu vào nhà bếp để, "Tổng giám đốc Vương, hôm nay làm phiền rồi."

"Không sao, hôm nay cậu tới Chiến Chiến rất vui.", Vương Nhất Bác sẵn tiện rót cho bọn họ nước ép, kêu Tống Kế Dương qua sofa ngồi, chú Trần nhanh chóng tiến vào xử lý trái dưa hấu.

"Ý, anh Hạo Hiên đâu?", Tiêu Chiến tò mò nhìn ra phía sau lưng Tống Kế Dương, không thấy bóng dáng Vương Hạo Hiên đâu.

"Anh ta à, chắc anh ta đang hoang mang về cuộc đời đó...", Tống Kế Dương nhướng mày nói với Tiêu Chiến, tiếp đến nhấp một ngụm nước ép.

"Hở? Vụ gì...", bản tính hóng hớt của Tiêu Chiến nổi lên, bắt chước Tiêu Chiến uống một ngụm sữa.

"Chính là...", Tống Kế Dương vừa định mở miệng thì bị Vương Hạo Hiên vác vẻ mặt chán đời, ủ rũ đi vào cắt ngang lời.

"Anh Hạo Hiên, anh sao vậy?", mặt Tiêu Chiến đầy nghi vấn hỏi.

"Nhất Bác, hôm nay em phải ăn 5 con hàu.", Vương Hạo Hiên phẫn nộ nói.

"Em điên rồi hả, định bồi bổ cái gì?", Vương Nhất Bác nhìn cậu ta như nhìn thằng khùng, ánh nhìn đầy vẻ khinh bỉ.

"Người anh em, có cho tôi ăn hay không!"

"Cho cho cho, phiền chết được,", Vương Nhất Bác kéo cậu về phía nhà bếp, "hỏi em chuyện này..."

"Ừ... Anh nói đi.", giọng điệu trở lại bình thường chút ít, nhưng ánh mắt Vương Hạo Hiên vẫn còn lờ đờ.

"Chuyện tìm tim cho Chiến Chiến tới đâu rồi?"

"Gần đây Chiến Chiến có gì không khỏe sao? Sao lại hỏi chuyện này...", nghe Vương Nhất Bác hỏi chuyện này, Vương Hạo Hiên bỗng chốc nghiêm túc lại.

"Em ấy lại không chịu uống thuốc, gần đây thời gian ngủ nhiều hơn so với trước đây.", Vương Nhất Bác lo lắng mà nói.

"Bây giờ em ấy mới hơn 4 tháng, vẫn còn gần nửa năm, em sẽ nhờ mấy thầy cô hướng dẫn giúp đỡ tìm, cho dù đứa nhỏ sinh không đủ tháng, cũng chắc là sẽ có tin tức, đừng lo lắng quá.", Vương Hạo Hiên nhấc tay bóp bờ vai Vương Nhất Bác, xem như một kiểu an ủi.

Thở dài một cái, lời của Vương Hạo Hiên cũng xem như tiếp thêm dũng khí cho anh.

"Anh Nhất Bác... Chúng ta có ăn cơm chưa ạ?"

Nghe Tiêu Chiến ở bên ngoài gọi anh, Vương Nhất Bác chà chà mặt, ổn định lại tâm trạng, trả lời, "Anh với Hạo Hiên bưng đồ ăn, mấy em cứ ngồi đi."

"Đừng lo lắng, không sao đâu, bé Chiến phúc lớn mạng lớn.", Vương Hạo Hiên mỉm cười, "sao em lại phải bưng đồ ăn? Vương Nhất Bác, em là khách nha!"

"Dẹp đi, có khách nào mà ba bữa sáng trưa chiều đều đến nhà anh ăn không hả, còn bày đặt làm khách, bưng lẹ đi!", Vương Nhất Bác không để ý cậu ta, bưng món thịt luộc cay mà Tiêu Chiến thích ra khỏi nhà bếp.

"WOW! Anh Nhất Bác, có thịt luộc cay...", Tiêu Chiến thấy miếng thịt dầu đỏ liền mừng rỡ, cặp mắt sáng rỡ.

"Vui không? Nhưng lát nữa em hãy ăn, anh phải bỏ bớt dầu cay cho em, cay quá thì không được.", Vương Nhất Bác vuốt nhẹ lên gáy cậu, ánh mắt đầy sự cưng chiều.

"Dạ! Được!", Tiêu Chiến cật lực gật đầu.

Sau khi bày đủ món, bốn người bắt đầu ăn. Vương Nhất Bác gắp một miếng thịt, trong chén cơm trắng của mình lật qua lật lại hai vòng rồi mới đưa cho Tiêu Chiến ăn.

"Cảm ơn...", trong miệng Tiêu Chiến toàn là nước miếng, ánh mắt thèm thuồng sắp xuyên thủng luôn.

Vương Hạo Hiên ngồi bên cạnh Tống Kế Dương, nhưng giống như có bọ chét, vô cùng ngại ngùng, luôn tránh né qua một bên.

"Anh Hạo Hiên, anh sao vậy?", Tiêu Chiến nuốt miếng thịt xuống, thắc mắc hỏi cậu ta.

"Không...", người đang cúi đầu ăn hàu sống chỉ ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến phía đối diện liền tiếp tục ăn.

Tống Kế Dương thì cười thần bí không nói gì.

"Có drama gì đây...", Tiêu Chiến nhướng mày nhìn Tống Kế Dương, "Hai người chắc không phải là quen biết nhau chứ?"

"Nè, ăn miếng cá này đi.", Vương Nhất Bác chăm chú gỡ xương cá, đem dĩa nhỏ đưa qua cho Tiêu Chiến.

Vương Hạo Hiên đang ăn miến bị câu hỏi của Tiêu Chiến làm cho sặc, bắt đầu ho sặc sụa.

Vương Nhất Bác ngồi phía đối diện bày ra bộ mặt chán ghét nhìn cậu ta, "Làm gì kích động dữ vậy, em đừng có ho qua phía bọn anh chứ..."

Tống Kế Dương từ tâm nổi lên đưa chén canh thịt bò cho cậu ta, "Anh, anh đừng kích động, ăn từ từ thôi, em bảo đảm không giành với anh."

"Khụ khụ khụ...", sau khi miễn cưỡng chặn lại được cơn ho, Vương Hạo Hiên có chút ngại ngùng ngẩng đầu, lúc này tất cả cặp mắt đều nhìn cậu ta, "Mấy người sao lại nhìn tui với cặp mắt đó chứ hả..."

"Nhìn anh xinh đẹp đó...", Tống Kế Dương chống cằm si mê nhìn Vương Hạo Hiên.

"Đờ...", ù còn chưa nói ra lập tực bị ánh mắt của Vương Nhất Bác chặn lại.

"Thai giáo!"

"Sai rồi, sai rồi...", Vương Hạo Hiên vội cúi đầu lặng lẽ tiếp tục ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.