Chương trước
Chương sau
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trác Thế Tuyết, Isabella trong lòng có chút đau xót, cô biết dù có nói ra bí mật sâu kín nhất của mình cũng không ai có thể hiểu được. Cô cố gắng không quan tâm đến vẻ mặt của nàng nữa, thay vào đó, cô múc một thìa đầy cháo đưa tới miệng nàng.

"Vậy nếu như..."

Khi chiếc thìa Isabella giơ lên sắp đưa đến miệng Trác Thế Tuyết, nàng nhìn Isabella và nói:

"Nếu em có thể làm được điều đó thì sao?"

"Làm được? Ý em là gì?"

"Nó có nghĩa là..."

Trác Thế Tuyết không biết phải bắt đầu từ đâu, lúc này trong mắt nàng, Isabella mất đi dáng vẻ kiêu ngạo trước đây, trở nên mềm mỏng hơn, điều này khiến nàng có ảo tưởng rằng Isabella ... có thể tâm sự, thay vì độc đoán như trước.

"Cho dù chị không làm gì thì tình cảm của em dành cho chị vẫn không thay đổi thì sao?"

"Cái này... làm sao có thể?"

Như thể Trác Thế vừa thốt ra mấy từ kỳ lạ, Isabella không thể tin được nhìn nàng.

"Tại sao lại không thể? Em nghĩ em có thể làm được."

"Em có thể hứa rằng em sẽ không bao giờ thay lòng không? Em sẽ không bỏ chạy như ba năm trước chứ?"

"Ừ, nhưng chỉ khi chị tôn trọng em."

Trác Thế Tuyết nhìn Isabella, khi nói ra lời này, nàng cũng tự cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình thật sự có thể mặc cả với tên ác ma này.

"Tại sao tôi phải tin em? Nếu đây chỉ là lời nói dối chỉ để cho tôi tin tưởng em."

"Isabella." Trác Thế Tuyết hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài nói: "Trước hết, chị phải học cách tin tưởng em. Chị cứ tiếp tục suy nghĩ như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ bước được bước đầu tiên. Điều đó thật đáng buồn phải không? Cảm xúc là thứ chúng ta đã có, nó cần được xây dựng và củng cố trên sự tin tưởng."

Isabella im lặng nhìn cháo trong tay, hồi lâu không nói gì.

"Isabella..."

Trác Thế Tuyết có một tay không bị thương nặng, nàng muốn giơ lên ​​thì bị Isabella ngăn lại.

"Có chuyện gì vậy? Em có cần gì không? Tôi sẽ lấy cho em."

"Không." Trác Thế Tuyết lắc đầu, "Em chỉ muốn ôm chị, em nghĩ chị không thể tin tưởng người khác bởi vì chị đã trải qua một số chuyện, đúng không? Nó để lại trong lòng chị vết sẹo sâu, khiến chị sợ hãi, nên chị mới dùng phương pháp cưỡng ép cực đoan như vậy để ràng buộc tình yêu hoặc các mối quan hệ thân mật."

"Tôi không biết... có lẽ em nói đúng."

"Mặc kệ quá khứ của chị như thế nào thì nó cũng đã trôi qua và trở thành dĩ vãng, nên chị đừng lo lắng nữa. Em sẽ ở bên chị."

Trác Thế Tuyết nói xong lời này, nàng vẫn duỗi ra bàn tay đầy sẹo của mình, cho dù không cử động, cơn đau dữ dội từ vết thương khiến nàng toát mồ hôi lạnh, nàng nắm lấy tay Isabella, cô cảm thấy đầu ngón tay của Trác Thế Tuyết thật ấm áp và mềm mại. Cô nhìn khuôn mặt của Trác Thế Tuyết, nàng nhìn cô và nở một nụ cười, nụ cười giống hệt như khi Isabella nhìn thấy nàng lần đầu tiên ở trường, có lẽ chính vì nụ cười này mà cô luôn bị ám ảnh bởi nàng.

"Ừ... vậy nếu tôi sẵn lòng tin em, em vẫn muốn cưới tôi chứ?"

Isabella nói lời này với một cảm giác thăm dò, cô giữ tay Trác Thế Tuyết lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay của Trác Thế Tuyết, cảm giác có chút tê dại, Trác Thế Tuyết không khỏi đỏ mặt.

"Em... em sẽ suy nghĩ về điều đó, nhưng trước tiên chị phải tôn trọng em."

"Chà ~" Isabella dùng ngón trỏ chống cằm và cười nói: "Tôi sẽ học cách tôn trọng và tin tưởng em, nhưng nếu tôi phải học cả đời, em có đợi tôi không?"

Bầu không khí không còn cứng ngắc như trước mà trở nên thoải mái hơn, Trác Thế Tuyết bị lời nói của Isabella làm cho thích thú, không biết nên biểu hiện thế nào, cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung.

"Tất nhiên là em sẽ đợi!"

Nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của Trác Thế Tuyết, Isabella không khỏi bật cười, cô nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, có màu vàng kim, mái tóc của Trác Thế Tuyết phản chiếu một chút ánh sáng trong tia nắng, đôi mắt nâu trông có vẻ tràn đầy sức sống.

Nàng thực sự rất đẹp.

________________________________________

Nửa năm sau.

Lễ cưới hoành tráng được tổ chức ở công viên quốc gia Berchtesgaden, bởi vì gia tộc Dietrich là một trong những gia tộc giàu có hàng đầu ở Đức và quốc tế, đồng thời có nhiều mối quan hệ với giới thượng lưu, mọi người đều muốn biết ai là người thừa kế của gia tộc này – Bạn đời của Isabella Dietrich trông như thế nào, tính cách và cách cư xử của người đó như thế nào?

Công viên quốc gia Berchtesgaden vào khoảng thời gian cũng không quá nhộn nhịp, tất nhiên cũng có hạn chế về số lượng du khách, Isabella Dietrich hứa với chính phủ sẽ lo việc xử lý rác thải sau đám cưới và không gây ô nhiễm bất kỳ tài nguyên thiên nhiên nào, đồng thời chủ động nộp số tiền đặt cọc và các khoản tạm ứng để đảm bảo đám cưới được tổ chức suôn sẻ.

"Hôm nay, chúng ta tập trung ở đây để chứng kiến ​​sự kết đôi của Isabella Dietrich và Thế Tuyết Trác. Mặc dù họ là hai cá thể khác nhau và đến từ những quốc gia khác nhau nhưng trái tim và tâm hồn của họ đã trở thành một. Giờ đây, họ sẵn sàng tuyên thệ trước mặt của mọi người trên khắp thế giới rằng từ giờ trở đi, họ sẽ cùng nhau đồng hành trên cùng một con đường đến hết cuộc đời..."

Isabella thuê một thông dịch viên cho Trác Thế Tuyết. Những lời của mục sư phát ra từ tai nghe trong tai của Trác Thế Tuyết. Nàng nhìn Isabella, người đang gật đầu lịch sự với mình. Hôm nay, Isabella mặc toàn bộ vest trắng có hoa hồng được ghim trước ngực, trong khi Trác Thế Tuyết đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng, quả là một sự kết hợp hoàn hảo.

"Isabella Dietrich, con có sẵn lòng kết hôn với Thế Tuyết Trác, sống với cô ấy theo lời dạy của Kinh thánh, trở thành một thể với cô ấy trước sự chứng kiến của Chúa. Con sẽ yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cô ấy. Dù cô ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, sẽ chung thủy với cô ấy đến cuối cuộc đời?"

Isabella quay về phía Trác Thế Tuyết, cô nhìn Trác Thế Tuyết, ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt trắng nõn vẫn đỏ bừng, "Con, Isabella Dietrich, đồng ý để Trác Thế Tuyết, làm vợ, bạn đời và là người con yêu duy nhất trên cõi đời này.

"Cô Thế Tuyết Trác, dù nghèo khó, bệnh tật, đau đớn, giàu sang, khỏe mạnh và hạnh phúc con có sẵn lòng không bao giờ rời bỏ cô Isabella Dietrich và yêu cô ấy đến hết cuộc đời không?"

Trác Thế Tuyết tay vẫn còn quấn băng, nàng vẫn như cũ mỉm cười nắm lấy Isabella tay, nhìn mục sư nói:

"Con đồng ý."

"Bây giờ nhân danh Chúa, ta tuyên bố hai con đã chính thức trở thành bạn đời. Bây giờ các con có thể trao nhẫn cho nhau."

Isabella đặt chiếc nhẫn vào tay Trác Thế Tuyết. Đó là một chiếc nhẫn đá quý kim cương xanh trị giá 30 triệu đô la Mỹ. Viên kim cương tự nhiên nguyên chất phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Isabella hôn Trác Thế Tuyết.

Isabella ngậm ngùi đặt một nụ hôn lên mặt của Trác Thế Tuyết, bởi vì có quá nhiều người xung quanh, cô thì thầm vào tai nàng, nàng có thể nghe rõ cô nói gì, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

"Nhìn xem, tôi nói có đúng không? Cuối cùng em sẽ thấy rằng ở bên cạnh tôi là đúng đắn. Điều tôi cho em là sự tự do thực sự."

Cre: vô tình nhìn thấy trên Freepik
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.