Chương trước
Chương sau
Isabella đã rời phòng nghỉ để tiếp tục công việc, nhưng lúc này Trác Thế Tuyết thực sự đói.

Thứ duy nhất  nàng có thể ăn lúc này là hộp đồ ăn Nhật mà Isabella mang đến, ngoài cái này ra thì không còn gì để ăn nữa, Trác Thế Tuyết vừa trải qua chuyện làm tình thô bạo như vậy nữa, nàng không thể nhịn được cảm giác đói cho dù có thích hay không, nàng khỏa thân bắt chéo chân để ăn sushi.

Trong lúc nàng đang ăn, nàng có thể nghe thấy tiếng Isabella đang viết và gõ bàn phím máy tính ngoài văn phòng, thỉnh thoảng có người vào văn phòng tìm cô, nàng cũng có thể nghe thấy giọng nói của những người khác đang nói chuyện với cô ấy.

Nàng không hiểu mục đích của cô khi làm... như thế này...

Isabella có thể thay đổi tâm trạng một cách dễ dàng, tập trung vào công việc sau khi làm tình với nàng.

Trác Thế Tuyết đang ăn không vui cắn đũa, nàng không biết mình không vui vì điều gì, chỉ là trong lòng thấy khó chịu, nàng còn nghĩ đến việc ba mình vẫn còn trong tay Isabella. Trác Thế Tuyết cảm thán, mình nên làm gì để trả thù Isabella? Cho dù không thể trả đũa hoàn toàn, nhưng có thể phản kháng. Nàng phải luôn phục tùng như vậy, nàng thực sự không vui.

Nàng ăn hết sushi trong hộp, nhưng thực ra vẫn thấy đói do lượng đồ ăn khá ít, nàng quấn mình trong chăn mỏng rồi xuống giường, đi đến cửa để nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Họ đang trao đổi bằng tiếng Anh nên nàng vẫn không hiểu, chắc là về báo cáo công việc, vì Isabella im lặng và những người khác đang nói.

Nàng tò mò không biết bên ngoài đang làm gì nên lén mở cửa ra một chút, nhưng nghĩ mình đang khỏa thân, nàng chỉ có thể nheo mắt nhìn qua bên ngoài cửa, nhưng khi nàng làm điều này, cánh cửa đột nhiên phát ra âm thanh khác thường.

"Két!"

"Hửm?"

Isabella kỳ thực đang một tay tựa đầu, nghe các nghiên cứu sinh trước mặt báo cáo tiến độ thực tập, cô cũng là giáo sư giám sát một số dự án y tế yêu cầu nghiên cứu sinh tiến hành phẫu thuật.

Khi nghe thấy cửa phát ra tiếng động lạ, cô không cần nghĩ ngợi cũng biết rằng đó là cô bé Tiều Tuyết tò mò đang hóng bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nên nhìn qua khe cửa nghe lén, cô biết trình độ tiếng Anh của Trác Thế Tuyết, và bé heo con này sẽ không hiểu cô đang nói gì. [Chắc là đang tò mò về công việc hàng ngày của mình đây mà. Đáng yêu vậy làm sao có thể không trêu chọc cô ấy chứ?]

"Ừm." Isabella ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Trong phòng nghỉ của tôi có tập tài liệu, có thể giúp tôi lấy được không?"

"À, tôi có thể giúp." Một cô gái tóc ngắn có chút đỏ mặt nói.

"Được, vậy đi lấy đi."

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần phòng nghỉ, bọn họ đều đang nói tiếng Trung Quốc, lời này lọt vào tai Trác Thế Tuyết, nàng không ngờ Isabella lại đột nhiên sẽ làm như thế này, nàng rất kinh ngạc.

Thật đáng tiếc, nàng chỉ được bọc trong một tấm khăn trải giường!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng chỉ còn biện pháp cuối cùng là nhấn nút khóa cửa, một tiếng "cạch" vang lên.

"Hả?" Cô sinh viên bối rối vặn tay nắm cửa phòng nghỉ nhưng không được, cô phải quay lại nói với Isabella: "Giáo sư Y, cửa phòng nghỉ này không mở được."

"Ồ, vậy à?"

Isabella đứng dậy, trước mặt cô có mấy học sinh, cô khẽ mỉm cười nói: "Xin lỗi, các em có thể tự mình thảo luận trước, lát nữa tôi sẽ quay lại."

"Được rồi, giáo sư."

Isabella đi tới trước mặt nữ sinh nói: "Các em quay về bàn trước đi, sau khi xử lý thông tin xong ta lại tiếp tục thảo luận."

"Được rồi được rồi."

Trên thực tế, Isabella không có chìa khóa phòng nghỉ, bởi vì cô là người duy nhất sử dụng nên không cần phải khóa, cô gõ cửa mấy lần, hành động này trong mắt mọi người có vẻ kỳ quái, đặc biệt là nữ sinh đó.

"Cạch" cửa đã được mở khóa.

Isabella xoay tay nắm cửa, mở ra và bước vào.

Trác Thế Tuyết ôm chăn trên người sợ hãi lùi lại vài bước, trong khi Isabella tiến về, nàng cảm thấy hơi ngột ngạt.

"Ha." Isabella cười nhẹ nhìn Trác Thế Tuyết, "Vợ tôi tại sao lại không ngoan ngoãn nằm trên giường?"

"Chị, chị..." Trác Thế Tuyết cảm thấy đầu lưỡi rối rắm, rõ ràng nhìn thấy bên ngoài có người, Isabella tại sao đi vào mà không tiếp đãi bọn họ? Chẳng lẽ cô muốn họ biết nàng đang ở cùng...

"Liệu bên ngoài có nghe thấy không? Chị hãy nói nhỏ thôi...

"Sao thế? Sao em sợ dữ vậy ?" Isabella nghiêng người về phía nàng và ném nàng lên giường, mái tóc bạch kim xõa xuống giường. "Em nghĩ nếu em nhỏ giọng, họ sẽ không biết bên trong này đang che giấu người đẹp của tôi à?"

"Chị đang nói về cái gì vậy!"

"Bất quá không có nhiều thời gian, nếu như chúng ta làm bây giờ, có lẽ sẽ không có khả năng làm cho em lên đỉnh được." Isabella cúi đầu hôn Trác Thế Tuyết tai, hạ thấp giọng nói: "Có nên chờ về nhà không nhỉ? Hôm nay tôi sẽ hoàn thành việc sớm sau đó sẽ về nhà có nghỉ ngơi, tôi có thể lại làm với em mấy ngày liền."

"Tôi...Tôi không cần chị! Đừng lúc nào cũng nói về tình dục...đồ biến thái!"

Trác Thế Tuyết đưa tay đẩy mặt Isabella ra, cô lại hôn xuống và gặm môi nàng.

"A? Nếu tôi không ở nhà, em không cảm thấy cô dớn khi sống trong một biệt thự lớn như vậy sao? " Isabella đột nhiên nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu ở nhà có trẻ con thì tốt quá, để em có thể nuôi nấng chúng. Em cũng sẽ không cảm thấy buồn chán."

"Chị vừa nói gì vậy? Đứa trẻ nào cơ?"

"Hãy sinh cho tôi một đứa con." Isabella hôn lên cổ và sau tai Trác Thế Tuyết, hai nơi này cực kỳ nhạy cảm với Trác Thế Tuyết, khiến nàng hơi run lên, "Tôi rất mong chờ việc cùng em xây dựng một gia đình."

"C-Cái gì...Tôi vẫn chưa nghĩ về chuyện đó."

"Em không cần suy nghĩ, chỉ cần theo ý tôi là được, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì, bất kể là tiền tài hay lời hứa."

"Chị biết rõ đây không phải là ý của tôi..." Trác Thế Tuyết đột nhiên cảm giác được trên người mình có gì chạm vào, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là bàn tay dâm đãng của Isabella đang nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của mình.

"Cục cưng, thân thể của em thật ấm áp..." Isabella vẻ mặt có chút mê hoặc nói: "Nếu không phải bên ngoài có một đám sinh viên nhàm chán, tôi đã sớm cùng em nằm trên giường. Thơm thật, cơ thể em vừa ấm áp vừa thơm tho."

"Đừng chạm vào tôi..."

Điều đáng xấu hổ là chỉ với vài cú chạm đơn giản, Trác Thế Tuyết lại bắt đầu có cảm giác gì đó, nàng thật sự ghét cơ thể vô dụng của mình.

"Chà, tốt hơn hết tôi nên đợi đến khi về nhà để chăm sóc em, em yêu."

Isabella hôn nàng, sau đó đứng dậy, thuận tay lấy một tập hồ sơ từ tủ sách trong phòng nghỉ ra ngoài. Trước khi rời đi, cô nháy mắt với Trác Thế Tuyết và nói: "Chờ tôi, Tiểu Tuyết, sẽ sớm xong thôi, sau đó chúng ta sẽ trở về nhà ."

"Đáng ghét......"

Nhưng thành thật mà nói, Isabella đã thực hiện đúng những gì mình vừa nói, cuộc họp báo cáo của cô nhanh chóng kết thúc, cô cũng chu đáo chuẩn bị một bộ trang phục đơn giản cho Trác Thế Tuyết. Tại sao lại không đưa nàng sớm hơn ?

Dù sao Trác Thế Tuyết về đến nhà trước bốn giờ chiều, vẫn còn hai giờ nữa mới đến bữa tối.

____________________________________

Editor: Họ đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.