Ngay khi bước vào trang viên, Kỷ Diệu đã nghe thấy tiếng cười đùa của những đứa trẻ ở sân sau. Cậu căng thẳng đến mức không nhận ra mình đang siết chặt tay Tống Hạo Kình. Càng tiến lại gần trái tim cậu đập càng mạnh, trong ngực khó chịu, đến cả hít thở cũng quên.
Biệt thự của Tống Yến vốn rộng, họ phải đi nửa vòng ngoài mới đến được sân sau. Tiếng cười khanh khách vui sướng càng lúc càng rõ, âm thanh trong trẻo đó cứ quanh quẩn bên tai cậu không rời. Khi nhìn thấy những đứa trẻ xuất hiện trong tầm mắt, môi cậu khẽ run run không thốt ra lời.
Tống Hạo Kình bên cạnh nhìn liếc qua cậu, hắn kéo cậu đi tới gần, cơ thể cậu cứng nhắc di chuyển theo, ánh mắt luôn dán chặt vào gương mặt của hai đứa trẻ. Dù ở đây có bốn đứa trẻ chơi đùa cùng nhau nhưng chỉ cần nhìn lướt qua là cậu nhận ra con của mình. Đứa lớn thì giống y chang Tống Hạo Kình, đứa nhỏ hao hao nét của cậu.
"Các con, lại đây với ba nào."
Tống Hạo Kình lên tiếng gọi chúng, hai đứa trẻ đang chơi đùa nghe thấy tiếng ba gọi thì có phần ngạc nhiên, vui mừng chạy nhanh đến chỗ hắn. Hắn ngồi xuống, ôm chặt chúng vào trong lòng.
"Ba ơi, ba về rồi."
"Ba có mua quà cho con không?"
“Ba mua rất nhiều, ai cũng có phần.
Chúng ở trong lòng Tống Hạo Kình ríu rít nói không ngừng, còn làm nũng với hắn đòi quà. Kỷ Diệu đứng ở một bên như kẻ thừa, cậu thấp thỏm bấu gấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3718056/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.