Trước khi Kỷ Sơ Hạ trút hơi thở cuối cùng, Kỷ Diệu đã chạy đến bên bà kịp. Cậu vội vàng ghé lại bên giường, nắm chặt lấy tay bà không ngừng khóc nấc lên. Cậu cũng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ để bà an tâm ra đi, nhưng nỗi đau khi đó quá lớn, mọi cảm xúc đều không thể kìm nén nổi.
Kỷ Sơ Hạ nhìn cậu như vậy thì mắt cũng đỏ hoe, bà vỗ vỗ tay cậu, an ủi đứa con của mình. Không phải máu mủ của mình thì sao chứ, Kỷ Diệu do một tay bà nuôi dưỡng, ở bên cạnh suốt bao nhiêu năm, tình cảm mẫu tử đã sớm không thể cân đo đong đếm.
Bà biết cơ thể mình cũng đã yếu dần rồi, cố gắng rướn người lại gần cậu, khó khăn nói.
"Diệu, ta xin lỗi vì đã không biết con đã chịu đựng bất hạnh bao năm nay khi ở Tống gia... Là ta có lỗi với con, đáng lẽ ra ta không nên để con đến đó."
Cậu lau đi nước mắt, khẽ lắc đầu.
"Không phải lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách mình."
Đứa con của bà thật đáng thương, rốt cuộc nó đã phải chịu đựng những gì ở nơi đấy chứ? Bà sợ rằng khi mình thực sự đi rồi, cậu sẽ khó vực dậy được tinh thần.
Kỷ Sơ Hạ nắm chặt lấy tay cậu, bà dặn dò.
"Diệu, hứa với ta, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng phải sống thật tốt. Hãy sống vì chính con, ta muốn thấy con trở thành một kĩ sư giỏi trong tương lai... cho dù ta chết đi cũng sẽ mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3680088/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.