Mùi tanh nồng của cá biển, mùi nắng cháy của cát sỏi cộng với mùi mặn đắng của muối biển làm cho đầu óc nhức nhối một đợt. Kỷ Diệu vì quá khát nước mà tỉnh dậy, cậu nheo mắt cố nhìn trời xanh, ánh mặt trời theo đó rọi thẳng vào mặt.
Toàn thân từ trên xuống dưới ê nhức, cậu ngoẹo đầu qua một bên, mí mắt vẫn còn đau, gắng gượng mở mắt ra nhưng thứ đập vào mắt lại là một cơ thể bê bết máu. Bên cạnh cậu chính là Tống Hạo Kình, trên mặt, trên áo sơ mi trắng, trên bãi cát tất cả đều là máu đỏ tươi của hắn.
Cậu thất thần nhìn đối phương rất lâu, đến tận khi ánh sáng mặt trời quá mức chói mắt mới gượng người ngồi dậy. Cậu đưa mắt nhìn ra biển lớn xa xăm, chẳng có gì ngoài nước biển và nước biển, bốn bề đều là biển, họ trơ trọi ở trên một hòn đảo vô danh chẳng ai hay. Kỷ Diệu thu hồi tầm mắt, nhìn lại người vẫn còn bất động kia.
Cậu bò tới bên cạnh hắn, lật người đối phương lên. Một nửa gương mặt hắn lúc đầu lún dưới cát, lúc lật lên trông thê thảm chẳng lỡ nhìn. Cậu để ý bả vai hắn là nơi máu chảy ra, không chỉ một vết mà đến tận hai vết thương do đạn gây ra, vỏ đạn vẫn còn ghim sâu trong da thịt.
"Tống Hạo Kình...
Cậu vỗ vỗ má hắn gọi nhiều lần nhưng đối phương vẫn luôn trong tình trạng bất tỉnh. Lúc này đang vào giữa trưa, mặt trời lên cao càng khiến những tia nắng chiếu vào da thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3649155/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.