Bị cấm túc quá lâu trong nhà thực sự khiến Tống Hạo Kình cảm thấy bí bách và phiền chán vô cùng. Điện thoại hắn giờ giấc nào cũng reo từ cuộc gọi của đám bạn bè rủ đi chơi, hắn không buồn nghe vì có nghe cũng không thể mọc cánh bay khỏi đây.
Đúng hơn là dù có mọc cánh chưa chắc hắn đã rời khỏi được.
Một ngày ba bữa cơm, đến tối hắn xuống nhà ăn ngồi, trước mặt là bàn thức ăn nhiều không tả nổi. Ba hắn có chuyến công tác dài hạn, mẹ thì ở bên nhà ngoại, Tống Yến không về cũng được, Tổng Diệu thì không rõ đi đâu từ sáng đến giờ, Tống Tư Liễu thì ở Anh quốc chơi, có lão thái thái thường ở đây thì cũng qua Nhật Bản dưỡng lão rồi. Cả căn nhà rộng lớn chỉ còn mỗi mình hắn ngồi ăn cơm.
Ăn được vài miếng thì bên ngoài có người về, hắn nhìn ra xem thì thấy là Tống Diệu. Hắn lên tiếng gọi cậu nhưng cậu phớt lờ, đến cả liếc mắt còn lười nhìn qua. Hắn nhíu mày, đi tới kéo tay người đó lại.
"Bị điếc hả? Không nghe thấy tôi gọi anh nãy giờ sao"
Cơ thể cậu cứng nhắc quay người đối diện hắn, cậu chẳng nghe thấy hắn nói gì cả, cũng không có tâm trạng tốt thể hiện với đối phương.
"Tránh ra.
Cậu đẩy hắn ra, Tống Hạo Kình dùng sức túm lấy cái tay đang đẩy người kia.
"Anh gặp phải chuyện gì sao? Sắc mặt trông không được tốt lắm."
"Làm ơn để tôi yên tĩnh một lúc."
Hắn nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3646956/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.