Tống Hạo Kình bảo sẽ nói chuyện với Tống Yến nên cả đêm hôm ấy Kỷ Diệu luôn trong trạng thái suy tư không tài nào ngủ được. Đến sáng hôm sau cậu định qua chỗ hắn hỏi tình hình thì thấy Diệp Hồng và Tống Tư Liễu ở trong nên đành quay về phòng mình.
Không biết hai người đó sẽ ở đến khi nào nên cậu lại tiếp tục chờ đến trưa. Nhưng khi cậu chuẩn bị ăn trưa thì Tống Hạo Kình lại qua đúng thời điểm đó.
Hắn rất tự nhiên mở cửa rồi đóng cửa lại, đi đến bên giường ngồi đối diện cái bàn ăn của cậu.
"Tôi cũng chưa ăn gì, chúng ta cùng ăn đi."
Kỷ Diệu thường ăn không nhiều nhưng suất ăn của bệnh viện rất nhiều, quả thật một mình cậu ăn chỉ hết 1/3, có thêm hắn thì vừa hay hết thức ăn. Cậu đưa đũa cho đối phương, còn mình thì dùng thìa bằng cái tay lành lặn còn lại.
"Cậu đã nói chuyện được với anh ta chưa?"
Hắn cho một miếng cơm vào miệng: "Tôi nói rồi"
Cậu không thể nuốt nổi thứ gì: "Anh ta nói thế nào? Sẽ vạch trần chúng ta chứ?"
Hắn không trả lời mà gắp vào bát cháo của cậu một miếng thịt: "Đồ ăn ở đây không tệ như tôi nghĩ, anh ăn nhiều chút"
Kỷ Diệu nhìn đối phương lại tiếp tục cúi đầu ăn phần của mình, cậu siết chặt cái thìa trong tay, yên lặng cùng hắn ăn hết một bữa này. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi mà họ có thể ngồi ăn với nhau, không cáu gắt, không xung đột.
Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3645359/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.