Tống Yến huy động rất nhiều người cứu hộ và phương tiện đến cứu bọn họ. Chỉ chưa đầy 30 phút sau khi tắt máy, Kỷ Diệu đã được trực thăng hộ tống an toàn xuống mặt đất, được rất nhiều bác sĩ vây quanh kiểm tra toàn diện. Ngó qua bên Tống Hạo Kình còn muốn đông nghịt người hơn.
Cậu yên lặng ngồi ở ghế để bác sĩ rửa sạch vết thương và sơ cứu qua, về đến bệnh viện mới có dụng cụ y tế đầy đủ để xác định rõ tổn thương bên trong. Cậu nhìn xuống bàn tay mình, ở đầu ngón tay còn vương lại vết máu khô.
"Cho tôi xin ít nước."
Người bên cạnh tưởng cậu khát, rót cho một ly nước đầy đưa qua. Kỳ Diệu nhận lấy rồi không do dự dùng nó rửa sạch tay mình. Cậu xin thêm khăn sạch để lau khô.
"Nói chuyện chút đi."
Tống Yến không biết từ lúc nào đã từ chỗ Tống Hạo Kình đi qua đây đứng trước mặt. Bác sĩ và y tá nhanh chóng tản ra nơi khác cho họ không gian riêng.
Cậu ngẩng lên nhìn đối phương: "Anh muốn hỏi gì?"
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao các cậu lại ngã thành ra như vậy? Theo tôi được biết thì dụng cụ các cậu dùng đã được kiểm tra kĩ lưỡng, không thể xảy ra lỗi sơ suất cơ bản được."
Dừng một chút, anh ta bổ sung.
"Với cả cậu không có kinh nghiệm leo núi, sao tự nhiên lại tham gia."
"Anh nghĩ em muốn lắm sao?"Tống Yến nhìn thái độ dửng dưng của cậu, khẽ nhíu mày: "Cậu không muốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3644576/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.