"Vậy anh mong kẻ đó chết hay sống?"
Kỷ Diệu không thế trả lời được câu hỏi này. Tên kia có ý đồ xấu với cậu, nếu lúc đó cậu không làm vậy thì bây giờ kẻ chịu nhục nhã sẽ là cậu, loại người cặn bã như hắn ta bị như thể là đáng. Nhưng nếu hắn ta chết, dù là sau đó cậu biện minh bản thân chỉ phòng vệ chính đáng thì cái mác giết người cũng sẽ đeo bám cậu suốt đời.
Không gian trong xe lần nữa chìm vào tĩnh lặng, cả quãng đường tiếp theo không ai mở miệng nói một câu. Cho đến tận khi về tới biệt thự, Tống Hạo Kình kêu cậu xuống xe trước, hắn vẫn ngồi trong xe rồi rời khỏi luôn. Đứng bơ vơ dưới màn đêm đầy tuyết lạnh lẽo, không hiểu sao chóp mũi cậu chua sót đến lạ.
Cậu về phòng mình, suy sụp ngồi bất động trên giường, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện xảy ra. Cứ ngồi như vậy rất lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, cậu không nghĩ được nhiều mà lập tức chạy ra.
Tống Hạo Kình nhìn thấy cậu lao ra thì giật mình, hắn mệt mỏi nới lỏng cà vạt ở cổ.
"Chưa ngủ sao?"
"Làm sao tôi có thể ngủ được. Cậu.. chuyện kia..."
Hắn thấy cậu sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn, tâm trí lúc này có lẽ không được ổn định lắm. Hắn vẫy tay kêu cậu vào phòng mình.
"Tôi vừa từ chỗ cảnh sát về, chúng ta vào trong nói chuyện."
Chưa có lúc nào Kỷ Diệu ngoan ngoãn nghe lời theo hắn đến vậy. Cậu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3586489/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.