Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng Mạc Tư Hạ đã đứng đợi Lê Sâm ở cổng trường, rất nhanh sau đó Lê Sâm cũng đã đến. Cậu vui vẻ vầy tay gọi Lê Sâm, trên gương gặt tươi cười tỏa sáng cứ như năm tiết học buổi sáng không hề làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi vậy.

Trời sinh là Omega, khi đứng một mình trong đám đông Mạc Tư Hạ vô cùng nỗi bật, Lê Sâm chỉ cần quét mắt qua là thấy.

"Anh Sâm, xin chào."

"Xin chào, Cậu Mạc lên xe thôi."

"Vâng, cảm ơn anh ạ."

Mạc Tư Hạ hòa nhã lễ phép làm Lê Sâm không khỏi càng thêm có cảm tình với cậu. Anh đối với cậu cũng có phần thoải mái hơn.

"Cậu Mạc đi học chắc cũng mệt rồi, tôi sẽ đi thật nhanh để đến chỗ ông chủ sớm nhất có thể."

"Vâng ạ, cảm ơn anh."

Mạc Tư Hạ để hộp cơm được giữ nhiệt sang bên cạnh, trong lòng không khỏi hồi hộp mong chờ.

"Anh Sâm này, anh không cần gọi em là cậu Mạc đâu ạ, anh gọi em là Tư Hạ được rồi".

"Vâng, tôi sẽ sửa."

Omega vừa ngoan vừa lễ phép hiếm có như vậy chẳng trách boss của anh là cây sắt lâu năm cũng phải nở hoa, trong lòng Lê Sâm đang gào thét.

Trước kia người được sắp đưa lên giường boss không ít, đủ thể loại Omega, có cả Beta nhưng boss không mảy may giao động, sau đó không biết thế nào, có người lại đưa lên giường Lâm Viên Ảnh một Alpha vì đoán mò rằng

Lâm Viên Ảnh có sở thích khác biệt, kết quả Lâm Viên Ảnh cách cửa phòng 2 mét mặt đã tái xanh bỏ đi.

Lâm Sâm thực sự đã cho rằng boss của anh có bệnh thầm kín, cho đến khi gặp được Mạc Tư Hạ. Vậy ra không phải boss có bệnh thầm kín nào đó, mà là chưa gặp được định mệnh nửa kia của mình mà thôi, Lê Sâm thở dài an tâm.

"Lát nữa tôi đưa cậu lên bằng thang máy chuyên dụng để đỡ bị chú ý nhé."

"Dạ được ạ."

Thang máy chuyên dụng đi từ tầng hầm lên thẳng tầng văn phòng của Lâm Viên Ảnh nên sẽ không ai trong công ty biết đến sự xuất hiện của Mạc Tư Hạ.

Lê Sâm làm vậy cũng có lý do của anh, khi chưa được boss đồng ý anh không dám đem Mạc Tư Hạ làm nguyên nhân gây náo loạn công ty. Dù gì anh cũng là trợ lý riêng của Lâm Viên Ảnh, lại mang theo một người khác thì sẽ không tránh khỏi được sự chú ý.

Mạc Tư Hạ cũng cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao sau này cậu cũng phải ra mắt công chúng, không nên công khai tìm Lâm Viên Ánh gây chú ý như vậy, nhỡ sau này có người trong công ty nhận ra cậu có khi sẽ gây nên ồn ào không đáng có.

"Boss không biết cậu đến, chắc chắn sẽ rất bất ngờ".

Mạc Tư Hạ nghe vậy trong lòng lại cảm thấy háo hức hơn.

"Em cũng mong như vậy. Giờ nghỉ trưa thường ngày anh Viên Ảnh ăn gì ạ?"

"Boss thường hay đặt đồ ăn ngoài rồi ăn ở văn phòng luôn."



"Vậy sao?" Mạc Tư Hạ suy nghĩ trong truyện viết sau khi quen Diệp Băng Băng hầu như trưa nào Lâm Viên Ánh cũng đưa cậu ta đi ăn ở nhà hàng 5 sao, khi Diệp Băng Băng vào đoàn phim anh sẽ đặt thức ăn từ nhà hàng 5 sao đến, có khi còn bao cơm cả đoàn phim. Khi ấy tất cả mọi người đều ngưỡng mộ Diệp Băng Băng vì được một người như Lâm Viên Ảnh quan tâm như vậy.

Nhưng cuối cùng cậu ta đã làm gì? Suốt thời gian quan hệ kiểu mập mờ đó cậu ta nói coi Lâm Viên Anh như "bạn thân", rồi quay lưng đá anh một cái thật đau, một cái đá như vậy, cậu ta có được hạnh phúc, còn Lâm Viên Ảnh mất mạng.

Suy nghĩ miên man khiến Mạc Tư Hạ từ trạng thái mong chờ háo hức đến bức bối khó chịu, cậu thương Lâm Viên Ảnh, anh không đáng phải chịu những điều như vậy.

'Cầu Cầu, nói xem có phải Lâm Viên Ảnh được gây dựng từ hình tương người yêu cũ của tác giả không? Người tốt sao lại có thể thê thảm như vậy? Bộ tác giả đang viết thì bị cắm sừng hả?'

(Cái này.. không trong phạm vi hiểu biết của tôi. Không phải giờ cậu đang cố cứu lấy anh ấy sao? Tôi thấy cậu rất quyết tâm, chúc cậu may mắn.] (

Nếu thành công, cậu vẫn được làm Mạc Tư Hạ, còn có được tình yêu, nửa kia vừa vô cùng tốt, vừa hợp gu cái mà kiếp trước cậu tìm cũng không có.

'Tôi sẽ cố gắng trở nên xứng với anh ấy, cứu lấy anh ấy."

(À phải rồi, hôm nay Diệp Băng Băng cũng ở công ty của Lâm Viên Ảnh đấy nhớ chú ý.)

'Hẳn nào nay lại trả lời nhanh như vậy, là để nói cho tôi cái này?'

(Đúng.)

'Cuối cùng có kinh nghiệm làm hệ thống rồi nhỉ, hệ thống mới?'

(...]

"Tư Hạ?" Lê Sâm kéo Mạc Tư Hạ ra khỏi trang thái suy tư, không hiểu sao bỗng dưng Mạc Tư Ha lại trầm ngâm như thế.

"Dạ?"

"Đến nơi rồi, đi thôi."

Mạc Tư Hạ nhìn ra ngoài cửa kính, chiếc xe hiện đang ở trong hầm để xe của công ty. Cậu lập tức lấy lại tinh thần mở cửa bước xuống xe, tay cầm hộp cơm, trở về trạng thái nói cười vui vẻ.

"Dạ, đi thôi."

Mac Tư Hạ theo bước chân của Lê Sâm, mỗi bước đều khiến cậu hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu đến công ty Lâm Viên Ánh. Bỗng nhiên cậu muốn bỏ chạy, nhưng đến cũng đến rồi, Mạc Tư Hạ tự trấn an bản thân, cậu đang cua

Lâm Viên Ảnh cơ mà, không thể hối hận vì quyết định bồng bột này được. Với cả hôm nay còn có Diệp Băng Băng cậu không thể cứ để như vậy mà chạy được.

Cậu không thể kiểm soát được tình tiết, Diệp Băng Băng là nhân tố nguy hiểm, không thể để Lâm Viên Ảnh lại gần.

Không lâu sau thang máy đã dừng trước tầng văn phòng của Lâm Viên Ánh.

"Anh Sâm, hay anh vào xem anh Viên Ảnh trước đi, em vào sau cho anh ấy bất ngờ "

Mạc Tư Hạ tinh nghịch nói. Lê Sâm đoán hình như anh đã hiểu ý cậu

Trường học Mạc Tư Hạ tan tầm sớm hơn so với giờ công sở, nên khi Mạc Tư Hạ vừa đến cũng là lúc công ty vừa nghỉ trưa.



Lê Sâm mở cửa bước vào văn phòng Tổng giám đốc. Lâm Viên Ảnh thấy anh cũng không phản ứng gì chỉ hỏi:

"Đi đưa cơm cho em ấy về rồi à?"

"À." Lê Sâm đang tính nói thì thấy Lâm Viên Ảnh lấy áo khoác chuẩn bị đi đâu đó, "Ấy boss, anh đi đâu thế?"

"Hôm nay không cần đặt cơm đâu, tôi ra ngoài."

Mạc Tư Hạ đứng ở cửa nghe thấy, đoạn này không phải Lâm Viên Ánh ra ngoài sẽ "tình cờ" gặp Diệp Băng Băng trong tình huống nào đấy đó chứ, xong tình tiết lại theo vết xe đổ trước đó ư?

Tuy cậu tin Lâm Viên Ảnh hẳn sẽ không ngu như Trần Nghiên Vũ, Diệp Băng Băng nhiều lần biểu hiện khó coi như vậy nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó Trần Nghiên Vũ vẫn chọn cách tin tưởng cậu ta. Nhưng dù sao Mạc Tư Hạ cũng không chắc được dưới bàn tay của người chắp bút thì tình tiết có thể diễn ra oái oăm như thế nào. Tốt nhất Lâm Viên Ảnh không nên tiếp xúc với Diệp Bằng Băng thêm lần nào nữa.

"Anh!" Mạc Tư Hạ đẩy cửa bước vào, cậu cố ý cười thật tươi, như những phiền lo vừa nãy không tồn tại.

Cậu giả vờ mới chú ý đến chiếc áo khoác Lâm Viên Ảnh đang cầm trên tay trong trạng thái chuẩn bị ra ngoài.

"A! Hình như em làm phiền anh rồi, em không biết trưa nay anh bận." Sự mừng rỡ của cậu khi vừa gặp anh lúc nãy, giờ lại hóa thành điệu cười ngượng, rồi cậu cúi đầu xuống nhìn hộp cơm đang cầm trên tay.

Lâm Viên Ảnh không ngờ cậu sẽ đến nên cũng đang chuẩn bị đến trường cậu, trộm nhìn cậu một chút.

Anh bất ngờ, thực sự rất bất ngờ, cho đến khi cậu cúi đầu xuống, Lâm Viên Ánh chú ý đến hộp cơm cậu đang cầm trên tay. Vẻ mặt cố nén buồn rầu của Mạc Tư Hạ bỗng làm anh thấy đau lòng.

Mạc Tư Hạ diễn một màn, theo kịch bản giờ sẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười một cái, rồi nói vậy em đi đây không quấy rầy anh nữa.

Sau đó nếu Lâm Viên Ảnh xót cậu thì sẽ giữ cậu lại. Dù sao cơm cậu bỏ tâm huyết ra làm, kế hoạch đưa cơm tạo bất ngờ tuy diễn ra chớp nhoáng nhưng cũng là vì cậu để tâm đến lời nói của Lâm Viên Ảnh mà như vậy. Cậu như thế Lâm Viên Ảnh có thể không xót sao?

Mạc Tư Hạ ngẫng đầu lên, "Vậy thì em.."

"Không! Anh có bận gì đâu." Mạc Tư Hạ chưa kịp thốt ra hết câu, như đã đoán được cậu định nói gì Lâm Viên Ảnh đã nhanh chóng chặn đứng.

Mạc Tư Hạ tỏ vẻ bất ngờ, thực tế thì đúng như cậu dự đoán, Lâm Viên Ảnh thực sự để tâm đến vị hôn thê là cậu.

Điều này làm trong lòng cậu cảm thấy rất vui.

"Thật sao? Nhưng mà..." cậu nhìn chiếc áo khoác trên tay Lâm Viên Ảnh "Anh đang chuẩn bị ra ngoài mà."

Đổi diện với nghi vấn của Mạc Tư Hạ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Viên Ảnh lại trả lời,

"Đâu có, sáng nay anh quên treo áo lên, giờ đi treo thôi." nói rồi anh mang cái áo vừa lấy trên giá xuống, để lại vào chỗ cũ.

Hành động xong anh mới ý thức được, thực ra nói thật với Mạc Tư Hạ cũng không sao mà, không ngờ khi ở cùng

Mạc Tư Hạ IQ của anh lại tụt dốc như vậy. (1)

Lê Sâm chứng kiến một màn, lần đầu tiên anh ta thấy boss lóng lóng tay chân như vậy phải nói bình thường Lâm Viên Ảnh là người bình tĩnh và quyết đoán, ngay cả trên bàn đàm phán anh cũng không ngại dùng khí thế bình tĩnh mặt không đổi sắc chèn ép đối phương. Lê Sâm nhịn cười cả mặt đều đỏ luôn rồi, cuối cùng đành xin phép.

"Boss, tôi lui trước nha." xong chạy một mạch ra ngoài đóng cửa cẩn thận rồi cười haha một trận thật sảng khoái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.