Tất cả mọi người đều hướng về phía âm thanh vừa phát ra, Trần Nghiên Vũ nói:
“Làm sao vậy?”
“Không… Không cẩn thận bị cứa vào tay, không sao cả.” Diệp Băng Băng tỏ vẻ nhịn đau cầm chiếc kim cài có chi tiết sắc nhọn nói.
Trần Nghiên Vũ đi đến cầm tay Diệp Băng Băng lên kiểm tra, nhíu mày nói: “Cậu mà không kêu thì nó cũng khỏi luôn rồi!”
Mạc Tư Hạ nghe xong giật mình, câu thoại này rất không đúng nha, không, cả biểu tình cũng thế, chẳng phải là nên đau lòng không nỡ sao?! Sao giờ thành như vậy, cốt truyện lại có biến cố gì à?!
Hơn nữa, Lâm Viên Ảnh cũng chẳng buồn để ý đến cậu ta. Cuộc gặp gỡ đầu tiên này tính ra cũng chẳng có gì đặc sắc để ấn tượng tạc ghi trong lòng.
“Làm phiền.” Tiếng nhân viên đứng quầy vang lên, đi trực tiếp đến chỗ Diệp Băng Băng lịch sự nói: “Quý khách này, theo quy định của cửa hàng quý khách phải đền bù cho sự tổn hại của sản phẩm, phương án tốt nhất là nên mua lại sản phẩm này.”
Chiếc ghim cài bị Diệp Băng Băng bóp méo mất một chi tiết, chi tiết này rất mỏng nên dễ bị biến dạng khi bị tác động vật lý không nhỏ từ tay Diệp Băng Băng.
Diệp Băng Băng nhíu mày khó xử, “Cái này, tôi không cố ý mà.” Sau đó dùng ánh mắt đáng thương vô tình lướt qua Lâm Viên Ảnh rồi cúi đầu xuống.
Trong lòng Mạc Tư Hạ không khỏi trào phúng, thụ chính này là đang dùng thủ đoạn từ đời Tống nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-sach-luoc-cuu-roi-nam-phu-cua-nhan-vat-phao-hoi/3648413/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.