Về đến kí túc xá, Quý Trình Chu thơ thẩn ngồi xuống giường, bên cạnh là đống thuốc ức chế vừa mới mua hồi nãy. Cậu vươn tay chạm vào sau gáy, liền chạm đến một mảnh phồng rộp mềm mại, như muốn nói rằng nơi này đã phát dục rất hoàn chỉnh.
Quý Trình Chu mặt không cảm xúc xé miếng dán ức chế, che đậy đi tuyến thể non mềm kia. Xong xuôi, cậu hít hà, hương chanh ngọt xung quanh cũng nhạt đi không ít.
Công dụng của thuốc ức chế thật không tồi, tảng đá treo trong lòng cậu cũng biến mất. Quý Trình Chu rối rắm nghĩ, chỉ cần che đậy thật tốt, cơ thể cậu không có chút mùi lạ nào, mọi thứ liền trở về như quỹ đạo ban đầu.
Quý Trình Chu bỏ qua cơn đói bụng, hiện tại tâm trạng rất tệ nên chẳng còn tâm trí nào dùng bữa, cậu nằm nghỉ trên giường một lát, thiếp đi lúc nào không hay.
Thần trí cậu mơ hồ, trong cơn say giấc như có như không nghe được tiếng nói chuyện ồn ào, khiến mi tâm chau lại, sau đó vang lên một tiếng gầm nhẹ, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như ban đầu, Quý Trình Chu thở đều, ngủ đến chiều mới tỉnh dậy.
Cậu mơ màng dụi mắt, nhận ra Chu Dương và Lương Đại Nghĩa đã trở lại ký túc xá từ bao giờ, trên bàn học đầy ắp đồ ăn nhẹ, đều là đặc sản quê nhà của hai người họ.
Lương Đại Nghĩa có lẽ đã ra ngoài, còn mỗi Chu Dương ngồi trên giường chơi game. Quý Trình Chu thấy làm lạ, ngày thường cậu ta chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-no-dao-hoa-deo-bam/3420854/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.