Giang Dực cùng đám người tham gia thi đấu theo sau giáo viên thể dục để kiểm tra sức khỏe trước cuộc thi. Trước khi đi hắn vẫn cố nán lại mà dặn dò cậu đủ điều, nói cậu đừng đi lung tung, tránh bị lạc.
Quý Trình Chu cảm thấy hắn chẳng khác gì một cô gà mẹ chăm con nhỏ, cậu gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nhanh chóng đẩy hắn đi sau thầy thể dục.
Chẳng bao lâu Giang Dực cùng đoàn người kia đã quay lại, sau lưng hắn là một nam sinh vô cùng bắt mắt với mái tóc vàng óng tự nhiên, đoán rằng không phải sinh viên của đại học F.
Đội cổ vũ của cậu chiếm được một vị trí khá tốt dưới khán đài, khi đứng ở đây, khoảng cách giữa đám người cổ vũ và thí sinh tham gia rất gần. Giang Dực và thiếu niên tóc vàng tiến gần đến chỗ cậu, từng bước chân không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Giang Dực có vẻ không quan tâm tên tóc vàng ở đằng sau lắm, phát hiện ra má trái của cậu từ bao giờ đã có thêm một nhãn dán hình logo trường, vươn tay ra khều khều, ngả ngớn trêu chọc.
“Hửm, gì đây?”
Quý Trình Chu ôm má tránh cái tay đang làm loạn, đây là của đàn chị cho cậu, mỗi người đều có một cái nhằm hưởng ứng tinh thần cổ vũ… chưa thể tháo ra được.
“Oái, cậu không được xé…”
Nghe thấy tiếng lầm bầm cảnh cáo của Quý Trình Chu, Giang Dực ấy thế mà không đụng vào thật.
Lúc này, cậu mới nhận ra hắn đã thay quần áo từ khi nào, bên trên là chiếc áo ba lỗ màu đỏ rực, bên dưới là quần đùi cũng đỏ nốt. Bộ quần áo này vô tình làm lộ ra những khối cơ bắp vạm vỡ nhưng không quá khoa trương, từng cử động của hắn đều toát ra một loại mị lực, quyến rũ. truyện kiếm hiệp hay
Quý Trình Chu khẩn trương rời tầm mắt đi, vô tình chạm mắt với nam sinh tóc vàng ở đằng sau. Cặp mắt người đó màu lục xanh biếc sâu như bờ biển rộng, cảm giác quen thuộc đột nhiên trỗi dậy, Lục Nghiêu chậm rãi bước lên trước.
“Lâu rồi không gặp, tôi là Lục Nghiêu, chúng ta từng học cùng nhau khoảng 1 tháng ở Noble. Chắc hẳn cậu quên rồi nhỉ?”
Noble?? Cái tên này rất quen, như thể đã nghe ở đâu đó. Tầm mắt cậu vô tình va vào chiếc logo mạ vàng ánh kim trên ngực trái của hắn, kí ức nhanh chóng được lấp đầy…
“… Tớ nhớ ra rồi, chúng ta học chung lớp lá đúng chứ? Không ngờ là lại gặp cậu ở đây.”
Cả hai vừa mới hàn huyên được đôi ba câu mà Giang Dực ở phía sau tỏ vẻ không vui lắm, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm. Hắn không thể tham gia cuộc nói chuyện này, bởi hắn chưa muốn cậu biết những chuyện tồi tệ lúc nhỏ là một tay hắn gây nên…
Nhưng nhìn Quý Trình Chu nói chuyện với tên nam sinh khác, đặc biệt là tên tóc vàng luôn tỏ ra ôn nhu này, Giang Dực lo rằng người sẽ bị cướp đi, ngay trước mặt. Hắn không muốn chấp nhận chuyện này, ôm lấy cậu từ sau, cả người tỏa ra mùi giấm chua nồng nặc.
“Nói đến đây được rồi, đám người đằng xa đang ráo riết tìm cậu đấy, còn không mau đi.”
Ở phía xa, một tốp vệ sĩ áo đen cả người tỏa ra sát khí đang tìm cậu chủ nhà họ, Giang Dực thấy vậy liền hừ mũi, đúng là mắc bệnh thái tử gia mà, đi thi thể dục mang vệ sĩ theo làm giề??
Lục Nghiêu vẫn chưa rời đi, tầm mắt hắn đặt trên cánh tay vạm vỡ của Giang Dực trước ngực Quý Trình Chu, như dây xích nặng nề để trói cậu lại vậy. Nhưng phải công nhận rằng, cậu ấy càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, chẳng trách tên thiếu gia này ôm người khư khư, như chó dữ bảo vệ đồ ăn.
Cùng lúc, Lục Nghiêu vô tình nhìn thấy vết đỏ khả nghi trên cần cổ trắng nõn của Quý Trình Chu, nhìn tên to xác cạnh cậu, hắn cũng đoán ra được người trồng dâu là ai rồi.
“Vậy tôi đi trước, khi nào rảnh cùng nhau ăn một bữa nhé!”
Thấy Lục Nghiêu đã rời đi, Giang Dực vẫn chưa yên lòng được… Quý Trình Chu chỉ đơn giản là nhìn phía trước mà thu vào mắt hắn, thì lại thành cậu đắm đuối nhìn tên tóc vàng ấy không rời.
Giang Dực ghen không nhẹ, hắn ôm Quý Trình Chu càng lúc càng chặt hơn, như muốn khảm cơ thể cậu vào người hắn. Quý Trình Chu vỗ bẹp lên tay hắn một cái, cặp mắt nai khẽ nheo lại.
“Cậu ôm chặt như vậy làm gì? Người ta nhìn kìa.”
Hai nam sinh với vẻ ngoài bắt mắt ôm nhau dưới khán đài như đôi tình nhân nhỏ khiến không ít ánh mắt nóng bỏng nhìn xuống, sau đó hở miệng cười đê tiện nhìn nhau. Ôi, hỏng mắt chó của bọn họ rồi!!
Quý Trình Chu da mặt mỏng không có nghĩa là Giang Dực cũng như vậy, hắn càng muốn thể hiện tình cảm của mình với cậu, khiến nhiều người nhìn đến, như vậy đám người đó mới tỉnh ngộ, không dám mơ tưởng đến cậu nữa.
“Tôi sợ cậu đi mất… chẳng lẽ không thể ôm chặt hơn một chút sao? Vừa nãy cậu nhìn tên tóc vàng kia đúng không?”
Cái suy nghĩ quái quỷ gì đang diễn ra trong đầu hắn vậy? Quý Trình Chu xoay người lại, mặt đối mặt với hắn, giận dữ trừng mắt.
“Cậu nói vậy là có ý gì hả? Tớ nhìn ai còn cần cậu quản sao?”
“Cần chứ! Cậu là bạn trai tương lai của tôi mà, bạn trai của tôi, tôi có quyền quản!”
Mọi thứ như chợt ngưng đọng, Quý Trình Chu có thể nghe thấy tiếng tim của bản thân đang đập rộn ràng, không thể chối bỏ chuyện cậu cũng có chút để ý đến hắn.
Bàn tay to lớn của Giang Dực vươn ra, chạm đến má, rồi di chuyển xuống dưới một chút, nhẹ nhàng ấn lên cánh môi nhỏ xinh. Giọng nói của hắn rất trầm, lại thoang thoảng như gió sương, nhưng lí lẽ lại cường ngạnh không cho phép ai từ chối.
“Đợi tôi thắng tên tóc vàng đó, lấy được cúp rồi, cậu phải đồng ý làm bạn trai của tôi… Đến lúc đó đừng nhìn ai cả, chỉ cần nhìn tôi, nhìn tôi thôi là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]