Chương trước
Chương sau
Đang nói chuyện phiếm thì đoàn người chạy bộ kia cũng dần tiến tới đây, hô hấp bọn họ nặng nề vô cùng mệt mỏi, Quý Trình Chu nhanh tay lấy nước mát trong thùng cho từng người.

Nghê Trừng là người cuối cùng đến chỗ cậu lấy nước, có lẽ vì cả hai học cùng khoa, có chút quen biết nên cậu ta bỏ qua đám người đưa nước phía trước, tiến về phía cậu.

Quý Trình Chu rất vui vẻ lấy chai nước cuối cùng trong thùng cho cậu ta, không để Nghê Trừng kịp nhận nước, một bàn tay to lớn mướt mồ hôi ngang ngược cướp tay trên, không ai khác là Giang Dực.

Hắn không thèm để ý đến khuôn mặt xám xịt của Nghê Trừng, dùng sức vặn nắp chai, ngửa cổ uống nước, vô tình lộ ra hầu kết nhấp nhô lên xuống đầy quyến rũ, một lần uống nước của hắn hết hơn nửa chai.

Giang Dực lấy tay lau đi vết nước trên môi mình, vừa vặn nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Nghê Trừng, khiến khoảng không xung quanh im bặt, nhìn nhau ngầm trao đổi: Có biến!!

“Ý gì??”

Nghê Trừng lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy hành động cướp tay trên hồi nãy như đang khinh thường cậu ta, khuôn mặt cậu ta nhăn nhó khó chịu vô cùng.

Ánh mắt của Giang Dực từ đầu đến cuối chỉ đặt trên người Quý Trình Chu, lúc này mới nhận ra có một người nữa xuất hiện ở đây, còn lớn giọng chỉ trích gì đó. Hắn khẽ liếc Nghê Trừng một cái, đập vào mắt hắn là mái tóc được nhuộm màu vàng ánh kim, vô cùng bắt mắt.

Hồi ở nhà trẻ hắn không ưa gì Lục Nghiêu, nhóc con lai đó có mái tóc vàng tự nhiên rất đẹp, thù địch của hắn đến tận bây giờ vẫn chưa dứt, thành ra nhìn mái tóc vàng óng trước mặt là thấy chướng mắt.

Giang Dực năm ba tuổi không thích tóc vàng, đến năm hai mươi mốt tuổi cũng không ưa nổi.

“Chẳng có ý gì cả, nghĩ nhiều quá rồi đấy…”

Giang Dực khẽ nhún vai, điệu bộ bất cần đời trả lời, chính vì thái độ ngạo nghễ không để ai vào mắt này khiến Nghê Trừng không chịu nổi, cảm thấy hành động trước đó chắc chắn là cố ý.



Cậu ta là một Alpha chất lượng khá, tức giận đến nỗi không kiểm soát được pheromone của bản thân, hương gỗ nhàn nhạt tỏa ra một vùng khiến những Omega cạnh đó sợ hãi che mũi lại.

Bản lĩnh hiếu chiến luôn là đặc điểm chung của các Alpha, Giang Dực bị pheromone của Alpha khác chọc giận, pheromone hương rượu Pinot Noir mạnh mẽ trào ra, khiến không khí như nóng lên vài phần.

Mùi rượu mạnh đến nỗi chiếm lĩnh khứu giác của những người có mặt ở đây, uy áp nghiền nát hương gỗ, Nghê Trừng bị pheromone của hắn công kích, hai chân run rẩy đứng không vững.

“Này, hai cậu bình tĩnh lại đi, cứ tiếp tục sẽ khiến cho những Omega ở đây bước vào kì phát tình sớm mất…”

Quý Trình Chu nghe vậy sợ hãi níu lấy góc áo của hắn, tỏ ý mau dừng lại. Giang Dực ấy thế mà nghe theo thật, hừ lạnh thu lại pheromone.

Chỉ có Nghê Trừng là vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này, sự kiêu ngạo của một Alpha khiến cậu ta không thể chấp nhận việc mình sắp phải quỳ xuống trước mặt một Alpha khác, thật may mắn khi hắn ta kịp thời thu pheromone lại.

“… Ở đây còn có nước nè. Ai còn thiếu nước sang đây lấy đi…”

Một Beta với thân hình mập mạp bê thùng nước mới đến, hơi khựng lại vì không khí ở đây tĩnh lặng quá mức. Rất nhanh đám người chứng kiến cảnh này nhanh chóng tản ra, Nghê Trừng hừ lạnh đi lấy nước.

Quý Trình Chu thu dọn thùng bìa carton, trời đã sẩm tối nên cậu định sẽ quay lại kí túc xá tắm rửa rồi hoàn thiện bức vẽ buổi sáng. Giang Dực nhận ra cậu định về phòng, tủi thân nắm lấy tay cậu nhõng nhẽo.

“Cậu phải đi rồi sao? Không thể ở lại một chút ư?”

Nghe vậy, xung quanh Quý Trình Chu đầy dấu hỏi chấm, cậu ngước đôi mắt hạnh trong trẻo của mình lên nhìn hắn, ngây thơ cất giọng.

“Tớ? Tớ ở lại làm gì chứ, dù sao cũng đâu có chạy cùng mọi người…”



“Mà, hành động của cậu khi nãy hơi quá đấy, Nghê Trừng nổi tiếng thù dai, hai người lại cùng tham gia cùng hạng mục, cậu mau mau xin lỗi cậu ta đi…”

Sắc mặt Giang Dực chuyển sang lạnh lẽo, hắn giận cậu tại sao chỉ nghĩ cho tên tóc vàng đáng ghét kia, giận cậu không cùng ngồi chờ hắn…

Tên đó thù dai thì sao chứ, cùng lắm cả hai đánh nhau một trận, hắn còn lo mình không thắng tên kia sao? Giang Dực nghẹn họng, giận dỗi nhưng không muốn xả ra trước mặt cậu, giọng điệu chẳng vui vẻ gì.

“Không muốn, tôi sẽ không xin lỗi cậu ta đâu… Cậu về kí túc xá thì mau về đi, ở đây nhiều muỗi, để tôi phát hiện cậu mà bị đốt chỗ nào, thì không xong với tôi đâu…”

Quý Trình Chu giật giật khóe miệng, cơ thể của cậu mà hắn quản lý như là của hắn vậy!! Cậu bỏ mặc thiếu niên to xác nhưng tính tình trẻ con này một chỗ, xoay người rời đi được vài bước thì bị giữ lại.

“Còn có gì sao??”

Giang Dực đứng ngược sáng nên mọi biểu cảm của hắn lẫn trong bóng tối thăm thẳm, Quý Trình Chu cũng chẳng đoán ra được. Bàn tay hắn lưu luyến trơn mớn bên má mềm mại thật lâu, không kiềm được lòng mà cúi người hôn chụt lên đó, rất nhanh đã thu lại.

“Tôi vẫn còn giận lắm… được rồi, cậu về đi…”

Khuôn mặt của Quý Trình Chu nhanh chóng nóng lên, gió mát xung quanh chẳng thể xua đi sắc đỏ rực rỡ. Trong lòng cậu có chút hờn dỗi, hắn gọi cậu lại chỉ để hôn một phát, hôn sướng xong rồi phất tay cho cậu lui đi ư??

Quá đáng!

Quý Trình Chu bực bội nghĩ, nhưng chẳng biết hắn đã phải kiềm nén bao nhiêu, rõ ràng vô cùng bất mãn, chỉ muốn hung hăng đè cậu xuống hôn môi, bắt nạt một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, thơm nhẹ lên má cậu một cái cho bõ ghét.

Bé mập của hắn, không thể đối xử thô bạo được…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.