Chương trước
Chương sau
Lục Nghiêu đứng rất lâu ở ngoài hành lang hứng gió mát, cho tới khi tay chân lạnh cóng, xua đi sắc đỏ rực rỡ trên hai bên mặt, hắn mới yên tâm mà tiếp tục chuyện của mình.

Phòng của Giang Dực ở cuối hành lang bên tay trái, lần này chắc chắn không thể nhầm được rồi. Lục Nghiêu vừa mở cửa phòng, liền nghe được giọng nói sắc lẹm phóng vọt ra.

"Vào phòng không biết gõ cửa sao?"

Chính xác là tiểu thiếu gia đang quay lưng về phía cửa nên không biết là ai đang đứng ngoài đó, nếu hắn biết người đó là Lục Nghiêu... thì vẫn sẽ mắng chửi không kém cạnh gì.

Không gian bốn bề yên tĩnh, Giang Dực quay người thì liền thấy khuôn mặt đáng ghét của tên nhóc phương Tây, cáu kỉnh liếc xéo.

"Làm gì?"

Có lẽ sau này bọn họ sẽ phân hóa thành những Alpha cấp cao nên vừa nhìn mặt đã không ưa gì nhau, như hai thanh nam châm cùng cực chỉ có đẩy và đẩy, Lục Nghiêu lạnh lùng nói.

"Có thứ muốn đưa cho cậu. Nhưng có vẻ cậu không hứng thú lắm với món đồ trong tay tôi nhỉ?"

Tất nhiên là Giang Dực không chút hứng thú rồi, thứ gì hắn thiếu hắn tự mua, còn cần tên tóc vàng đáng ghét này bố thí chắc. Thế nên là tiểu thiếu gia rất nhanh gọn đuổi người.

"Cút cút cút! Bổn thiếu gia đây không thèm!"

Lục Nghiêu đứng dựa vào thành cửa, thư thái bổ sung chút thông tin về món đồ này.

"Cậu thực sự không cần sao? Là của Trình Chu mua tặng cậu đấy!"

Đầu óc Giang Dực lâng lâng vui sướng tột độ, hắn không tin vào những gì mà mình vừa nghe, bên tai văng vẳng những âm thanh mờ nhòa do não bộ phấn khích mà tạo ra.

Đồ bé mập mua tặng hắn.



Tặng riêng hắn.

Giang Dực đỏ mặt ho khan hai tiếng, làm giá mà bực bội gọi nhóc con lai (món đồ) đang đứng ở ngoài cửa mau chóng vào trong.

"Khụ... Cậu cút vào đây cho tôi!"

Lục Nghiêu khẽ nhếch miệng, nhanh chóng cút vào trong như lời tiểu thiếu gia nói. Giang Dực đứng dậy, vành tai còn hơi đỏ, lúng túng ra vẻ cáu kỉnh nói.

"Đưa tôi!"

Nhóc con lai nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười nhẹ rất gợn đòn, như thể phải trao đổi một thứ gì đó mới lấy được món đồ nọ.

"Chuyện gì?"

Giang Dực nhíu mày, hắn hiểu ý của tên tóc vàng này, không kiên nhẫn hỏi một câu. Cũng may Lục Nghiêu cũng không vòng vo văn vở, rất nhanh đã vào vấn đề chính.

"Phòng cuối hành lang tay phải, là ai đang ở đó?"

Giang Dực nhìn chằm chằm nhóc con lai hồi lâu, dường như muốn biết tại sao Lục Nghiêu lại hỏi chuyện đó.

"Cậu tò mò làm gì? Đó là anh trai của tôi!"

Thực ra nếu tiểu thiếu gia không nói cũng chẳng sao, Lục Nghiêu cũng có thể điều tra chuyện này. Nhóc con lai à lên một tiếng, khóe miệng cong lên đầy hàm ý.

"Đưa tôi món đồ đó nhanh lên!"



Giang Dực nhìn vẻ mặt thư thái của Lục Nghiêu, gấp gáp không chờ nổi mà vội vã thúc giục. Qua hồi lâu, Lục Nghiêu mới đưa tay vào túi quần lục tìm, thời khắc chìa bàn tay nhỏ tay ra, tiểu thiếu gia nhanh chóng cướp lấy món đồ trên đó.

Đó là một chiếc móc khóa nhỏ, dây kim loại hình móc xích tinh xảo nối nhiều thứ với nhau, trong đó nổi bật là quả chanh vàng hình khối cầu, mặt trước của quả chanh được vẽ hình mặt cười, bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bàn tay nhỏ của tiểu thiếu gia không ngừng mân mê món quà này, tâm tình không khỏi phá lệ mà nhẹ nhàng mỉm cười. Lục Nghiêu có chút thưởng thức vẻ mặt này của hắn, nhìn hắn trân trọng món đồ nhỏ này, không chừng sẽ cất vào tủ kính đem cúng mất.

Giang Dực còn đang mải ngắm nghía món quả nhỏ mà bé mập tặng, không để ý đến ánh mắt tìm tòi của Lục Nghiêu. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía nhóc con lai dò hỏi.

"Cậu nói cái này là bé mập tặng tôi, tại sao lại nằm trong tay cậu?"

Nhìn cặp mắt sắc bén của tiểu thiếu gia, Lục Nghiêu có cảm giác nếu hắn nói sai một từ thì sẽ không yên ổn rời khỏi đây mất.

"Chuyện này còn phải hỏi sao, là ai suốt ngày bày ra vẻ mặt hung dữ khiến Trình Chu mua quà về nhưng không dám tặng, chỉ có thể thông qua tôi..."

Không nhắc thì thôi chứ vừa nhắc đến chuyện này, Giang Dực liền có chút chột dạ, khuôn mặt đen sì trừng mắt với nhóc con lai. Bàn tay nhỏ dùng sức, khẽ bóp nhẹ quả chanh vàng khiến nó móp méo, cảm xúc giận dữ không ngừng cuộn trào.

Quý Trình Chu cậu là đồ ngốc!!

Đưa đồ xong, Lục Nghiêu vừa định rời đi thì bị Giang Dực thô bạo kéo lại, nhóc con lại khẽ nhíu mi tâm, bực bội nhìn gương mặt điển trai thối đần của hắn, bên tai truyền đến tiếng dò hỏi bốc mùi giấm chua nồng nặc

"Quà mà bé mập tặng cậu đâu? Đưa tôi!!"

Ngang ngược đến nỗi một người luôn tỏ ra ôn nhu như Lục Nghiêu cũng phải tức giận, nhóc thề rằng nếu hắn không phải em trai của Omega vừa nãy, phỏng chừng nhóc không kiềm chế nổi cơn giận mà vung nắm đấm rồi.

Lục Nghiêu hất tay Giang Dực ra khỏi người mình, chỉnh trang lại tây trang nhăn nhúm, đôi mắt xanh lạnh lẽo lườm nguýt.

"Quà gì? Trình Chu chỉ tặng mỗi cậu mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.