Đến chiều, tài xế chuyên nghiệp chờ cậu chủ nhỏ ở ngoài cổng trường. Hơn mười phút trôi qua, từng đám trẻ của mỗi lớp ùa ra, tiếng nói chuyện rôm rả truyền đến màng nhĩ của đa số phụ huynh tới đón.
Trong đống hỗn loạn đó, tài xế tinh mắt nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình đang chậm rãi đi sau cùng, sắc mặt không được tốt cho lắm, vừa đi còn lầm bầm chửi thề gì đó.
Tài xế thầm than không xong, đon đả mở cửa phụ cho tiểu thiếu gia bước vào sau đó nhanh chóng chạy đến ghế lái, từ đầu đến cuối đều cố gắng mỉm cười thân thiện.
Tài xế khởi động xe, sau đó xoay vô lăng, chiếc xe chuyển hướng ngược lại, hòa vào dòng xe cộ đông đúc, tiến nhanh đến nội thành tấc đất tấc vàng.
Càng vào trong, lượng xe cộ càng ít ỏi đến đáng thương, không còn tiếng xe huyên náo bên ngoài, trong xe một mảnh tịch mịch tối tăm. Tài xế nắm chặt vô lăng nuốt nước bọt, liếc nhìn gương chiếu hậu.
Khuôn mặt thiên thần của hắn vẫn lộ vẻ ngang ngược như cũ, nhưng đôi mắt to tròn sắc bén kia lại toát lên vẻ nhu hòa đượm buồn, trông vô cùng tủi thân.
Tài xế lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe chầm chậm tiến vào biệt phủ nghìn tỷ, hai cánh cổng sắt nặng trịch tự động mở ra, vang lên tiếng ken két đặc trưng.
Sân trước của dinh thự mênh mông rộng lớn, mọi ngóc ngách đều được trải gạch lát sân giả đá vô cùng trang nhã, các mảng tường cây xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-no-dao-hoa-deo-bam/3420814/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.