🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vũ nhìn Đăng Anh, người đang chăm chú đọc sách. Cải cách Đăng Anh lật từng trang sách, đôi mắt tập trung và ánh đèn nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt khiến Vũ không thể rời mắt.

Vũ thầm nghĩ, làm sao để có thể lấy lòng được anh? Có phải chỉ cần bày tỏ tình cảm thật chân thành hay cần những hành động nhỏ bé để Đăng Anh cảm nhận được sự quan tâm của mình?

Sau khi uống nước xong, cả hai rời quán café, bước đi trên con đường nhỏ dẫn về khu chung cư. Vũ cảm thấy nhịp tim mình tăng lên khi nghĩ về những cơ hội sẽ đến, dù sao thì hiện tại anh và cậu đang ở rất gần nhau.

Có lẽ, chỉ cần một vài câu chuyện nhẹ nhàng trong lúc đi bộ, Vũ có thể bắt đầu gắn kết với Đăng Anh hơn. Cảm giác hồi hộp và hy vọng cùng hòa quyện trong lòng.

Một tháng sau, bộ phim lại tiếp tục quay, và bọn họ quay lại làm việc cùng nhau. Không khí làm việc đầy hứng khởi, từng cảnh quay được thực hiện một cách suôn sẻ.

Lúc quay, Khải Vũ diễn xuất của cậu vô cùng tự nhiên và cuốn hút. Đăng Anh, với ánh mắt tán thưởng, không ngừng khen ngợi Vũ.

“Cảnh này cậu diễn rất tốt, tôi cảm thấy rất vui khi nhân vật của mình như bước ra khỏi sách vâyh.” Đăng Anh nói, nụ cười tươi tắn trên môi khiến Vũ cảm thấy vui sướng.

Những lời khen ngợi ấy như tiếp thêm sức mạnh cho cậu, khiến Vũ càng thêm quyết tâm thể hiện tốt hơn nữa.

Mỗi lần Đăng Anh nhìn cậu với sự công nhận, Vũ lại cảm thấy một niềm vui ấm áp lan tỏa trong lòng, tạo động lực cho cả những cảnh quay tiếp theo.

Khi đang quay cảnh của các nhân vật phụ khác, cũng là lúc mà Khải Vũ nghỉ ngơi, người bạn diễn của cậu đã đến bắt chuyện với cậu.

Người bạn diễn này tên Thanh Tùng.

"Trông cậu có vẻ thân với tác giả quá nhỉ, tôi cũng muốn thân với em ấy, cậu giúp tôi được không? Dù sao thì việc thân với tác giả sẽ giúp những người như anh và em diễn xuất tốt hơn"

." Sắc mặt của Vũ bỗng chốc đen lại, nhưng lại nhanh chóng quay thái vui vẻ bình thường.

về trạng

Người này có thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn và đáng yêu. Giọng nói của anh ta trong trẻo, nhẹ nhàng, mang lại cảm giác dễ thương và cuốn hút. Sự kết hợp giữa ngoại hình và giọng nói tạo nên một hình ảnh rất thu hút và dễ mến.

Dù lớn hơn cậu năm tuổi, nhưng cảm giác người này còn trẻ tuổi hơn cậu nhiều, vô cùng sát với những gì mà Đăng Anh đã miêu tả trong nguyên tác.



Nhưng cậu ta không phải omega mà chỉ là beta, điều đó cũng không quan trọng mấy với Vũ, vì Vũ chỉ quan tâm đến Đăng Anh mà thôi.

"Sao cậu im lặng thế?" Người kia cười. "Không được sao?"

Khải Vũ rất muốn nói không được nhưng cậu không thể làm vậy, chỉ đành cười trừ, nói : "Nếu anh ấy không muốn thân với anh thì cả tôi cũng không thể làm gì đâu."

Cậu ta nói thế thôi chứ cậu thừa biết việc Đăng Anh sợ tiếp xúc với người lạ, nhưng một khi đã trở thành người quen rồi sẽ trở nên vô cùng thân thiết.

Vũ không thích Đăng Anh ở cạnh bên cười nói với bất cứ ai trừ mình, ước gì anh chỉ thuộc về mình mà thôi.

Mặc dù trên mạng ảnh, mỗi khi mà camera lia tới, hai người họ luôn tỏ ra như kiểu "phim giả tình thật" nhưng mà giờ đây có thể nhìn thấy rõ mối quan hệ giữa họ không hề tốt đẹp tí nào.

"Không muốn thân với tôi? Thật không?" Thanh Tùng nghiêng đầu mỉm cười.

"Đừng ép anh ấy, anh ấy đã nói mình chỉ đến đây để làm việc, không phải đi vui chơi kết bạn bốn phương." Khải Vũ cũng cười, nhưng cậu cười với thái độ chẳng hề vui vẻ tí nào.

"Hiểu rồi." Thanh Tùng đưa tay lên vai Khải Vũ, kêu cậu cúi đầu xuống, rồi phủi thứ gì đó dính trên đầu cậu.

Khải Vũ nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu :"

Ở một hướng khác, Đăng Anh quay qua nhìn đã thấy bọn họ đối xử với nhau khá "thân thiết", trên mặt không lộ rõ biểu cảm gì, cứ thể quay qua tiếp tục công việc của mình.

Ngày lại ngày trôi qua, Khải Vũ và Thanh Tùng cùng nhau tham gia vào những buổi ghi hình. Dù thực lòng không mấy thích Thanh Tùng, nhưng với vai trò diễn viên chuyên nghiệp, Vũ luôn giữ được nét mặt điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào.

Cả hai đều hiểu rằng công việc đòi hỏi họ phải thể hiện sự ăn ý, nên những khoảnh khắc thân mật trên màn ảnh được thể hiện rất tự nhiên, khiến khán giả dễ dàng tin rằng họ là một cặp đôi lý tưởng.

Khi ống kính tắt, không khí giữa họ ngay lập tức thay đổi. Vũ không còn phải duy trì lớp mặt nạ giả tạo nữa. Cậu lặng lẽ rời khỏi đoàn làm phim và tìm đến Đăng Anh, người mà Vũ luôn cảm thấy thoải mái hơn.

Đăng Anh, với sự dịu dàng và khả năng lắng nghe, luôn là nơi trú ẩn cho Vũ mỗi khi cảm thấy mệt mỏi. Anh thường tựa vào vai Đăng Anh, nói những điều mà chỉ có hai người hiểu.



"Anh không biết đâu, hôm nay Tùng lại cố tình làm khó em." Vũ nói, giọng điệu tỏ ra nũng nịu. Đăng Anh chỉ cười, anh hiểu rõ tính chất công việc và những rắc rối mà Vũ đang phải đối mặt.

Đối với Vũ, sự quan tâm từ Đăng Anh không chỉ là một liều thuốc tinh thần, mà còn là động lực để anh có thể tiếp tục vượt qua những căng thẳng trong công việc.

Cảnh quay gần đây nhất là một buổi tối lãng mạn giữa hai nhân vật chính. Khải Vũ nhớ lại cảm giác khi phải nắm tay Thanh Tùng, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng trên gương mặt của cả hai.

Những lời thoại ngọt ngào, những ánh mắt sâu thẳm; tất cả đều khiến khán giả đắm chìm vào câu chuyện. Nhưng trong lòng Vũ lại là một sự khó chịu nho nhỏ.

Hẳn nhiên, cậu hiểu rằng đó chỉ là diễn xuất, nhưng cảm giác đối diện với người mà mình không mấy mặn mà lại làm cho mọi thứ trở nên khó khăn.

Khi máy quay tắt, không còn ánh đèn rực rỡ và khán giả, Vũ lập tức quay đi, tìm đến Đăng Anh, người người mà cậu luôn thầm thương trộm nhớ.

Đăng Anh luôn biết cách làm cho Vũ cảm thấy thoải mái và tự tin hơn : “Tùng làm gì mà khiến em trông mệt mỏi đến thế này?” Đăng Anh hỏi, trong khi tay anh khẽ vỗ vai Vũ.

Thật ra Thanh Tùng không làm gì xấu, nhưng Khải Vũ xấu tính cố tình nói sai sự thật để giảm hảo cảm của Đăng Anh đối với Tùng xuống.

“Cảnh quay hôm nay khó quá.” Vũ đáp, cố gắng giả vờ thở dài, mặc dù thực tế là anh chỉ muốn thoát khỏi sự hiện diện của Thanh Tùng.

“Anh biết đấy, đôi khi diễn xuất cũng giống như là một trò chơi, nhưng nếu đối tác không làm cho mình cảm thấy thoải mái, thì thật khó để nhập vai.

"Tôi không biết phải cổ vũ cậu như thế nào, nhưng đây là một trong những áp lực của một diễn viên mà hầu như ai cũng phải trãi qua, nhưng cho đến bây giờ, cậu đã làm rất tốt công việc của mình, cậu giỏi lắm."

Khải Vũ rất vui vì Đăng Anh lại khen mình, cậu cảm thấy việc phải đóng chuyện yêu đương với Tùng cũng không phải chuyện gì tệ.

Khi trở về phòng thay đồ, Vũ không thể ngăn nổi những suy nghĩ về Thanh Tùng. Dù không thích, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng diễn xuất của Tùng luôn khiến anh ấn tượng.

Mỗi lần hai người đứng cạnh nhau, khán giả đều cảm nhận được sự ăn ý, sự phối hợp tự nhiên, như thể họ là một cặp đôi thật sự.

Vũ biết rằng mình cần phải tập trung vào công việc, để không để những cảm xúc cá nhân làm rối loạn cuộc sống nghề nghiệp. Nhưng sự hiện diện của Đăng Anh vẫn là một bến đỗ bình yên, nơi Vũ có thể trở về và tìm thấy sự an ủi.

Thời gian trôi qua, và mỗi ngày làm việc đều trở thành một phần trong hành trình dài của cuộc đời. Khải Vũ vẫn tiếp tục diễn xuất, với nụ cười luôn nở trên môi, mặc dù trong lòng đôi khi có chút mệt mỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.