Sống là một thần tiên bất tử, vốn là một việc quá dỗi vất vả.
Song Tử chống cằm, mắt hướng về xa xăm. Tay mân mê cốc trà, khuôn mặt nàng như có chút muộn sầu. Song Tử ngồi một mình ở cái đình nhỏ trong cung của nàng, xung quanh là bát ngát sông hồ, phong cảnh thoáng đãng, mát mẻ. Không khí này cứ khiến nàng khẽ lơ mơ, đôi mắt díp lại, hai tay choãi ra. Dù là nhắm mắt nhưng nàng không tài nào ngủ được, cuộc sống của nàng đã kéo dài như thế đã sáu vạn năm rồi...
Nhớ năm đó, cha mẹ nàng đều là đại tướng của Thiên giới, được lệnh đi chinh chiến với Ma Đế ở biên cương ngăn cách Thiên giới và Ma giới. Khi ấy nàng chỉ mới một tuổi, Song Tử sinh ra vốn đã thông mình xuất chúng, có trí nhớ cực kì tốt, và hình ảnh cuối cùng mà nàng có thể gặp cha mẹ là thứ in sâu vào tâm trí nàng mạnh mẽ nhất trong suối sáu vạn năm qua. Trận chiến đó khốc liệt biết bao, trước lúc ra đi, mẹ nàng để lại cho nàng sợi dây chuyền có đính đá Hồn Vĩ, lúc nàng chạm vào sẽ hiện ra hình ảnh gia đình mà nàng luôn thèm khát từ thuở còn bé xíu. Điều này ám ảnh nàng trong từng ấy thời gian, mỗi đêm nàng nhắm mắt tựa như đã chìm vào giác ngủ, nhưng không tài nào nàng có thể thực sự ngủ. Cứ mỗi đêm, trong đầu Song Tử chỉ hiện hữu đúng một hình ảnh duy nhất của sáu vạn năm trước, mẹ nàng đau đớn, từng giọt nước mắt cứ khẽ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-12cs-luyen-nhan-xua-cu/3568071/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.