Tôi là Brenna, và chỉ là một sinh viên bình thường, tôi chẳng vui vẻ hay hòa đồng gì, chỉ là một con người khá bình thường, Vì sao tôi lại có tên là Brenna? Tôi đã từng hỏi mẹ tôi, bà ấy trả lời rằng: "Khi con được sinh ra, con có đôi mắt màu hạt dẻ trong suốt. một mái tóc đen huyền, mẹ liền thấy con chính là một mỹ nhân tóc đen trong lòng mẹ".
Tôi rất thương bà, nhưng bà đã mất trong vụ tai nạn giao thông kể từ khi tôi bảy tuổi. Từ đó thôi phải sống với thằng già chết tiệt mà tôi phải gọi là ba. Trong lòng tôi thằng chả chỉ là một tên khốn nát rượu. Lúc mẹ còn sống thì gã ta cũng chỉ là một gã chuyên dụ dỗ lừa tình con gái, bà cũng chỉ là một nạn nhân cho tới lúc sinh ra tôi, thì cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra. Hắn đánh đập, mắng nhiếc một người phụ nữ hắn từng gọi là vợ, bà đã phải nhịn nhục vì bảo vệ tôi. Chỉ tiếc là bà không thể bảo vệ tôi cả đời...
Tôi đã phải sống với thằng già đó đến tận bây giờ. Dĩ nhiên tôi vẫn được cho đi học và ăn uống bình thường, tiền bạc ở đâu để đưa tôi đi chợ, đi học hằng ngày thì tôi không rõ thằng chả kiếm đâu ra, khi say thì thằng chả đập phá nhà cửa, tỉnh táo thì chửi rủa tôi, say khứt thì đánh đập tôi, mà... sao cũng được, tôi đã quá quen với cuộc sống này rồi. Tôi cứ thế mà sống qua ngày, buổi sáng đến trường, buổi chiều về nhà rồi lên thẳng phòng cho tới buổi sáng,... cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt mấy năm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.