Nữ nhân trên đời, có ai là không mong muốn mình được gả cho một người yêu thương mình? Nữ nhân trên đời, đâu có ai là không mong mình được hưởng hạnh phúc? Nàng là người của thế giới hiện đại, vượt xa cái đám người cổ đại kia một nền văn minh. Vậy hà cớ gì mà nàng phải khuất phục trước họ? Họ dám khi dễ nàng? A? Nàng lẽ nào lại yếu đuối để họ thích khi dễ là liền khi dễ hay sao? Nàng cầm kì thi họa không có, nhưng nàng có binh pháp đầy mình, có đủ để vượt xa tầm nhìn hạn hẹp của họ hay không?
Đem nàng gả ra ngoài, lại còn lấy một tên vương gia ngốc? Không sao, không sao hết, miễn sao hắn đừng động chạm gì đến nàng! Cái người này không phải ngốc thật sao? Tại sao nhìn như thế nào cũng không thấy giống một tên ngốc? Tên ngốc có thể bá đạo một cách mạnh mẽ như vậy sao? Hắn bá đạo giữ chặt lấy nàng, bá đạo muốn sủng hạnh nàng, bá đạo ôn nhu lấy nàng từ tận xương tủy.
Nàng muốn cái gì? Được! Hắn liền tùy theo ý của nàng! Hắn sẽ bảo hộ nàng dưới đôi cánh của hắn, sủng nàng đến vô pháp vô thiên! Cùng nàng, cả đời này bên nàng, cưng chiều nàng. Đó chính là tâm nguyện lớn nhất của đời hắn.