Bất kì là cuộc vui nào cũng vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ lúc phải tàn. Lẽ nào, tình yêu chính là một cuộc vui, để rồi thứ nhận lại rốt cuộc cũng chỉ là toàn niềm đau đớn? Lẽ nào, gặp gỡ rồi tưởng chừng là nên duyên, nhưng thực chất lại là nghiệt duyên khiến con người ta phải đau lòng?
Hắn kiếp trước không màng sống chết, cuộc đời chẳng qua chỉ là bình thường đến vô cùng, nhàm chán đến nỗi không thể nào nhàm chán hơn được nữa, giống như trong trời đất này cũng vậy, không có gì đặc biệt, không có gì mới mẻ, cũng chẳng có gì khiến hắn phải luyến lưu.
Kiếp này, hắn lội ngược dòng thời gian trở về thời đại cổ nhân, với mong muốn là sống một cuộc đời phiêu du tự tại, không màng đến thiên hạ. Nhưng cuối cùng, hắn lại không làm được như những gì mà hắn mong ước. Giai điệu tình trường đã níu giữ lấy chân hắn, buộc cuộc đời của hắn gắn liền với cuộc đời của người khác. Phải làm sao để không phải luyến lưu mùi vị tình ái? Phải làm sao để chính mình có thể thoát ly với cuộc đời? Tại sao phải đối mặt, để rồi nhận lại đắng cay? Tại sao lại tồn tại vòng luân lý, người đến rồi người đi trong cuộc đời này? Tại sao? Tại sao? Tại sao...