Phương Kính Tai giờ đây người hắn hận thấu xương phải nói là tên họ Phong kia lúc nào cũng là kẻ phá đám hắn. Ở thanh lâu Kính Tai chọn trúng một thanh quan, nghĩ chuộc thân cho hắn trở về nạp thêm thị thiếp, kết quả người ta sống chết không muốn, lại nói trái tim chỉ dành riêng cho Nhược Trần công tử.
Phương Kính Tai đang mượn rượu để giải sầu. Trong lòng Phương Kính Tai đương nhiên không phục. Phong Phương hai nhà gia thế ngang nhau. Bản thân mình lớn lên cũng coi như anh tuấn tiêu sái, còn hơn cái tên Phong Nhược Trần kia. Xách lên vò rượu rót xuống, chất lỏng lạnh như băng theo cổ họng một đường thiêu đốt tới phía dưới. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh Vô Song Công tử Mạch Ngọc Dung nhan tuyệt lệ, thân thể tràn ngập mê hoặc khiến Kính Tai mê luyến.
Hắn uống đến nỗi trời đất quay cuồng. Một mảnh hỗn loạn từ đâu hắn nhìn thấy Vô Song công tử. Phượng Kính Tai không chút suy nghĩ kéo người đối diện vào lòng mình và nói lẩm bẩm rằng: Họ Phong có thể thượng ngươi, lão tử cũng có thể. Nhưng đến khi cơn say qua đi hắn mới biết được người đêm qua cùng hắn ân ái không phải là Vô Song công tử mà là Phong Nhược Trần. Phượng Kính Tai phải làm sao đây?