Sắc trời có chút âm trầm, tầng mây bị ép tới cực thấp, vẫn còn quang cảnh của sáng sớm, khi ánh nắng còn chưa rõ ràng. Niệm Tưởng ngồi trên ghế dài của bệnh viện, khẩn trương đến mức tim trong lồng ngực cũng đập nhanh từng trận vang dội. Một tay cô áp lên má phải, nhịn không được chuyên chú nhìn về phía cửa nha khoa đối diện. Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhìn thấy gì cũng không rõ ràng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cô đối với bệnh nhân đang tiếp thu trị liệu, sâu sắc đồng cảm.
Cô đã ở chỗ này chờ gần nửa giờ. Ngay lúc cô cho rằng hôm nay không biết sẽ chờ đến bao giờ, rốt cuộc lúc đang ôm răng đau than thở, cô thoáng chốc nghe thấy có người kêu tên của mình. Sửng sốt một chút, ngay lúc tên của mình được đọc lại lần thứ hai, lần sau rõ ràng hơn lần trước, cô nhanh chóng nhổm dậy đi vào. Quy cách của gian phòng cũng không nhỏ, được tấm kính dầy mờ chỉnh tề ngăn cách hình thành từng gian phòng nhỏ độc lập. Ngoài Niệm Tưởng vẫn đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bác sĩ đang trị liệu cho bệnh nhân, bên trong một phòng nhỏ khác còn có một vị bác sĩ cùng hộ sĩ. Hẳn là vừa kết thúc trị liệu cho bệnh nhân, anh còn mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong tay đang cầm giấy khám mà cô đăng ký, chuyên chú nhìn cái gì.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.