Tình yêu luôn xuất phát từ một điều gì đó giản đơn nhất. Không cần phải trải qua thời thời khắc khắc sóng gió để đến được với nhau, không cần những lời thề non hẹn biển. Chỉ cần gặp nhau, trân trọng nhau, đó chính là định mệnh. Cô Nam Châu yêu Thẩm Trại Hoa, đó là tình yêu nhẹ nhàng xuất phát từ tận con tim hắn. Chẳng biết mối tình này đã thật sự xuất phát từ khi nào, anh chỉ biết không gặp cô sẽ nhớ đến da diết. Không nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, toàn thân như có hàng ngàn hàng vạn kim châm, khắp nơi đều tê dại.
Lẽ nào đây chính là sức mạnh của tình yêu? Thần kì như vậy, muốn hắn dứt ra, làm sao có thể? Trong ánh mắt si tình của hắn, nàng chính là tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp như đóa hoa kiều diễm, thanh khiết như viên ngọc quý giá. Vẻ đẹp của nàng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả sự kinh diễm.
Hắn yêu nàng, tình yêu vô hình càng ngày càng lớn dần lên, khiến trong tim hắn ngoài nàng ra đều không thể chứa đựng thêm bất kì một ai nữa rồi! Phải chăng, chính nàng đã dùng tình yêu để đầu độc hắn, khiến hắn chỉ muốn ôm nàng, bảo hộ nàng trong vòng tay của hắn.