Thế nhưng chàng trai ấy lại đoản mệnh. Vì ân oán trước kia của cha, chàng bị người ta bắt cóc, hành hạ. Vậy mà ông ta không quan tâm đến chàng, bỏ mặc chàng, nói họ thích giết chàng thì cứ việc, ông ta không quan tâm. Họ giết chàng thật, bom nổ, chàng tan xác. Thế nhưng chàng không cam tâm, không cam tâm để mình chết như vậy. Chàng hận cha, chàng không thể để cho ông ta sống tốt, nhất định không...
Chàng trọng sinh, quay lại bên cạnh cha chàng, trở thành người thân cận nhất với ông ta, người ông ta tin tưởng nhất. Người đàn ông này thực sự là cha chàng sao? Người đàn ông này nhất định chàng phải khiến cho ông ta chết không toàn thây. Chàng sống cạnh ông ta, quan tâm ông ta hòng tìm cách trả thù. Nhưng dần dần chàng phát hiện chân tướng sự việc của năm xưa. Cha chàng, cha chàng không phải bỏ mặc nàng, mà vì bất đắc dĩ. Ông luôn hối hận, dằn vặt. Ông luôn nhớ tới chàng, ông không quên chàng.
Chàng nhìn thấu được sự ấm áp bên trong cha chàng, chàng biết sự lạnh lùng cô tâm ấy, cũng chỉ là vỏ bên ngoài. Chàng phát hiện tình cảm của mình đối với cha đã vượt xa mọi thứ, không còn đơn thuần là tình phụ tử nữa. Tình cảm của chàng đã được cha đáp lại. Nhưng chàng làm sao có thể tưởng tượng tới một ngày cha biết chàng chính là Lăng Thiên- đứa con trai mà ông mong nhớ.