Mạc Tử Nhan thật sự bi tráng khẳng định số máu chó là có thật. Cô chỉ là thức khuya đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi lỡ dậy muộn trong buổi lễ tổng kết năm học, rồi lại lỡ rủi lòng thương người mà gặp phải vận đen đủi đeo bám mãi không dứt. Chỉ là tính giúp đỡ một cô gái đáng thương không quen biết trên đường và rồi... và rồi... à thì... thật là khóc không ra nước mắt là chính cô bị vướng vào tình huống cẩu huyết như mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình mới đau a!
Tên khốn kiếp kia cư nhiên bắt trói cô mà còn là buộc chặt như bó giò khiến cô phải lấy hết sức mà chửi: Tên vô sỉ đáng ghét, ta hận ngươi, ta rủa tổ tông ngàn đời nhà ngươi có mắt thì mù có tai thì điếc, ăn cơm bị nghẹn uống nước bị sặc, đi lên núi bị hổ vồ xuống biển bị cá mập xơi, đi bộ bị đâm cụt hai chân mà đi xe bị tông đến bại não, ta hận ta hận, ta rủa ta rủa !!!! CHẾT ĐI...!!!!
Khụ! Đừng trách tại sao cô lại chửi độc mồm độc miệng vậy, tại hắn xứng bị chửi vậy thôi. Bạch Thế Phong, cái tên hốn đãn đó dám cả gan bắt ép cô làm vợ hắn a!!! Lão nương thề không đội trời chung với ngươi, trù ngươi đi ba bước té năm bước, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc chết!!!