Bạn đang đọc truyện Tôi Vốn Lương Thiện của tác giả Phá Đầu. Cho nên, chỉ cần là có thể nhìn một ngày, cho dù là bác trai trung niên có vợ có con, chỉ cần xuất hiện ở trong phạm vi ra-đa của tôi, thì tôi nhất định sẽ không chút khách khí dùng ánh mắt bỉ ổi của mình mà “ve vuốt” từ đầu đến chân của người kia, một tấc cũng không chừa.
Thế nhưng Chu Lâm Lâm nói rất đúng, tôi tuy có sắc tâm nhưng không phải là người có can đảm thực hiện mấy hành vi đó. Cho nên đến tận bây giờ, tôi vẫn còn là một CN(1)
Đau đớn hơn, tôi còn là một thặng nữ (2)
Vậy mà vào một ngày nào đó, tôi tỉnh dậy, phát hiện mình không một mảnh vải che thân, đang nằm trên một chiếc giường rất lớn rất xa lạ. Trên tấm ga trải giường có một vệt máu nhuộm đỏ như hoa mai.
Người mà làm ra đoá hoa mai kia.
Nghe người ta nói đã kết hôn rồi.
Chu Lâm Lâm nói, không có cặp vợ chồng nào là không thể rời xa, chỉ có thể là do tiểu tam(3) chưa nỗ lực mà thôi.
Thế nhưng, thân ái, có thật là tôi muốn làm tiểu tam không?
Nếu yêu thích thể loại hài hước, bạn đừng bỏ lỡ Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình hay Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.