Lục Lưu và Giang Diệu chính là sinh ra đã dành cho nhau. Hai người đứng ở cạnh nhau giống như là tiên cảnh trong trời đất, độc nhất vô nhị, không vẻ đẹp nào có thể sánh bằng. Lục Lưu phúc hắc thâm tình vô đối. Hắn đối với Giang Diệu chính là nhất kiến chung tình. Hắn cưng chiều nàng, dạy nàng hư! Hắn thuận theo nàng, mặc cho nàng đến vô pháp vô thiên khiến người người đều phải bất lực. Ai bảo nàng chính là hòn ngọc quý ở trên tay hắn làm gì?
Nàng bề ngoài chính là một con thỏ nhỏ vô hại lại vô cùng đáng yêu, kì thực nội tâm bên trong lại xấu tính vô cùng nha! A, mèo hoang đội lốt thỏ con sao? Như vậy, hắn càng thích! Hắn chính là sủng nàng đến nghiện, muốn dung nạp nàng vào trong tận xương cốt của hắn. Cuộc đời hắn có nàng chính là niềm vui, là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.
Nàng là trăng, là sao, là toàn bộ thế giới của hắn. Đối với nữ nhân xinh đẹp trong trời đất này không thiếu, nhưng hắn thủy chung chỉ muốn cưng chiều một mình nàng mà thôi. Gặp gỡ nhau rồi yêu nhau, đôi khi nó chỉ là tình cờ như vậy. Yêu một người không hẳn là chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài. Hắn yêu nàng, yêu tính cách của nàng vô cùng.