Thời tam quốc diễn nghĩa, mọi thứ đều chìm trong loạn lạc. Nhân dân kêu khổ, sống một cuộc đời lầm than, nghèo đói, sớm đã không thể nào chịu đựng nổi tình hình của hiện tại được nữa. Ở trong nước, nhiều phe phái đã nổi lên, đặc biệt là trộm cướp hoành hành khiến nhân dân rơi vào cảnh khốn cùng. Mọi chuyện, cái này không nên đánh vào kẻ đứng đầu hay sao? Nhà vua gây họa, suốt ngày chỉ đắm chìm trong tửu sắc, vốn đã quên mất đến chuyện chính sự, cái gì cũng không màng. Đứng trước tình thế này, nội bộ càng thêm lục đục, khó khăn chồng chất khó khăn, sớm đã nhanh chóng trở thành họa lớn.
Cứ đà này, nếu còn tiếp tục chìm trong u muội, sẽ không biết tiếp theo chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra. Văn võ bá quan, vua không hề coi trọng người tài, chỉ ưa kẻ nịnh hót, sớm đã trở thành bù nhìn! Đứng trước nguy cơ sụp đổ này của triều đình, bên ngoài liền rơi vào loạn lạc, rất nhiều anh hùng đã tình nguyện đứng lên mà chịu hi sinh. Họ không thể cứ trơ mắt mà nhìn mọi chuyện đang trên đã xảy ra theo chiều hướng xấu như vậy. Một lần nữa, đất nước rơi vào loạn lạc. Vừa bị chèn ép, sớm đã không còn chỗ đứng nữa rồi. Giang sơn, từ nay đổi thay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.