Mơ về một cuộc đời tươi đẹp rạng ngời. Mong ước về tình yêu viên mãn của đôi ta. Năm tháng say sưa, cớ sao lòng người lại vô tình như sương khói? Một lần nhìn lại, một mình lưu luyến, một mình đau. Hóa ra, là tự ta đa tình. Đứng ở nơi đây, nhìn lên những vì sao sáng. Giọt nước mắt khẽ tuôn rơi không ngừng.Lẽ nào phải thật sự đặt cho mình một dấu chấn hết để kết thúc?Năm tháng khi xưa, liệu người có còn nhớ chăng?Đau khổ vô hạn, chỉ một mình ta gánh. Có trách chỉ có thể trách duyên phận không thương.
Yêu là gì? Thương là gì? Tình là gì? Tại sao lại cho ta gặp nhau mà phải chia xa? Trái tim này chỉ vì ai mà đập? Người vô tình, đưa nữ tử năm nào vào lãng quên. Kiếp này, kiếp sau, mãi mãi về sau, chúng ta chỉ có thể là người dưng. Một lần đau, nhớ nhung đến vạn kiếp người. Mở to mắt nhìn người cùng ai kia ân ái, lệ ta rơi đầy mặt. Hết rồi! Hết thật rồi! Là người hủy đi cả cuộc đời ta! Yêu thương ngàn kiếp, đổi lại chỉ là sự đau lòng vô hạn. Để mình ta ở lại, ôm một mình nỗi nhớ thương ai. Ta cắt đứt sự đau khổ này, tại chính nơi này. Chỉ mong mãi về sau sẽ không phải gánh chịu tổn thương... Người gọi ai kia? Không còn bóng dáng ai. Kết thúc là một màu cô đơn và ly biệt.