Ngày Hứa Lê xảy ra chuyện, Lục Gia Hành trùng hợp cũng muốn tự sát. Nếu không phải cảnh sát không ngừng gọi điện thoại, kêu anh đi bệnh viện xác nhận, thì Lục thiếu đã chết vì uống nửa chai thuốc ngủ. " Cô ấy có bị gì không?" Người đàn ông làn da tái nhợt, mạch máu xanh hiện lên rõ ràng. Đúng là vừa mới đi rửa ruột, nhưng không ảnh hưởng tới khuôn mặt anh tuấn nguyên bản. "Tạm thời cô ấy không có việc gì, nhưng sức khoẻ của cậu có thể chịu được sao?"-Cảnh sát chỉ vào ghế dài trên hành lang,ý bảo anh ngồi xuống.
Lục Gia Hành vừa ngồi, đầu hơi ngửa về bức tường phía sau, ngón tay không kìm được run lên. "Cô ấy từ lầu hai ngã xuống, phía dưới là đất bùn, xem như được cứu một mạng. Bác sĩ nói bước đầu kiểm tra thân thể không có vấn đề gì, chẳng qua vẫn chưa tỉnh lại." Yết hầu Lục Gia Hành khẽ động, không nén được tiếng thở dài. Mấy hộ sĩ trẻ đi ngang qua bước chậm lại, mắt thỉnh thoảng hướng phía bên này nhìn, vừa đi đến chỗ ngoặt liền nghị luận: "Đó là Lục Gia Hành sao? Tay đua xe Lục Gia Hành?"
"Đúng vậy, tôi hỏi bác sĩ trực ban, nghe nói anh ta là người rất lễ phép, vừa tỉnh sau khi súc dạ dày, dù khó chịu như vậy còn không quên đứng dậy nói cảm ơn." Vừa nói chuyện cô hộ sĩ nhịn không được ló đầu ra ngó, đỏ mặt dậm chân: "Anh ấy vừa nhìn tôi một cái, trời ơi, chân tay tôi rụng rời hết rồi, phải làm sao bây giờ. Nhưng mà tại sao lại muốn tự sát chứ? Anh ấy mà có chuyện gì chắc tôi khóc chết mất." "Không được thảo luận chuyện riêng tư của người bệnh" Một bác sĩ lớn tuổi đi tới, cầm trong tay bệnh án, "Còn không mau đi làm việc đi"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.