Lần đầu tiên Diệp Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương là lúc cô chỉ có bảy tuổi. Cô là con nhóc mà toàn thôn làng đều không yêu thích. Cô không cha không mẹ, chỉ có một bác nhặt ve chai nhận nuôi cô. Cô không có tên, cả thôn đều gọi cô là Tiểu Phá Lạn. Mọi người đều nói rằng cô là đồ phế phẩm mà ông bác đã nhặt được từ đống rác.
Cô đã được một người chú nhận về nuôi và từ đó cuộc đời cô mở ra một trang sử mới.
Lúc Diệp Oanh Khê đi theo Diệp Thanh Dương trở lại thành phố G thì trời đã rạng sáng. Cuộc sống của cô đủ đầy và còn được cắp sách đến trường như bao bạn nhỏ khác. Cuộc sống của họ vô cùng đầm ấm và vui vẻ. Cô cảm nhận được tình thân khi chú ấy luôn che chở bảo vệ cô.
Sau tiết học thứ hai của lớp tiểu học là giờ thể dục mềm dẻo. Khi lớp trưởng của dẫn nguyên cả lớp đi tới lớp học của mình, đột nhiên Trần Đạp Tuyết xuất hiện chặn ngang trước mặt cô. Diệp Oanh Khê nhìn chung quanh, rất nhiều người, cô đi vòng qua Trần Đạp Tuyết, ai ngờ người kia không chịu buông tha, đưa tay kéo cô lại làm cô trợt ngã. Chủ nhật, Diệp Thanh Dương vô tình nhìn thấy tay cô bé tím bằm. Chú ấy sót xa ôm Oanh Khê vào lòng. Nhanh như chớp, Tiểu Oanh Khê lại ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng, nhưng mang theo nụ cười ranh mãnh, mở miệng nói: “Chú ơi, cháu thích chú"