Ý thức Vân Triệt dần dần thức tỉnh. Sao lại thế này... Chẳng lẽ ta còn chưa chết sao? Rõ ràng là ta đã rơi xuống Tuyệt Vân Nhai, làm sao có thể còn sống! Với lại trên người vậy mà không có cảm giác đau đớn... Ngay cả cảm giác khó chịu cũng không có? Xảy ra chuyện gì? Vân Triệt lập tức mở mắt ra, nhanh chóng ngồi bật dậy, bỗng nhiên nhận ra mình đang ở trên chiếc giường lớn mềm mại, phía trên giường là mạn liên màu đỏ thẫm rũ xuống, nhuộm đẫm không khí vui mừng.
- A! Tiểu Triệt! Ngươi... Ngươi tỉnh rồi! Một tiếng nói kinh hỉ của thiếu nữ truyền đến bên tai hắn, theo đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của một nữ hài xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Đây là một nữ hài nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy dài màu xanh biếc, khuôn mặt non mềm trắng hồng xinh đẹp, cặp môi hồng nhuận tươi đẹp căng mọng ướt át, chiếc mũi ngọc thanh tú yêu kiều, một đôi mắt đẹp lộ ra vô cùng mừng rỡ, giống như một hồ nước trong suốt, thanh triệt trong suốt, làm rung động lòng người.
Cả khuôn mặt đều dịu dàng ôn nhu, xinh đẹp theo người. Tuổi còn nhỏ đã có phong thái như thế, có thể tưởng tượng sau khi lớn lên sẽ là xinh đẹp khuynh thành như thế nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.