An Dĩ Nhược là một nhân vật nữ khá toàn diện, có dịu dàng có mạnh mẽ, cô kiên định trong tình yêu và thẳng thắn đối với mọi việc. Cô đủ nồng nhiệt để yêu điên cuồng, để tình yêu đối với mình như một loại sinh mệnh một loại chấp niệm, nhưng cũng đủ lý trí để nói buông là buông tay và chấp nhận một người mới. Từng cung bậc cảm xúc của nhân vật này đều vô cùng thật, từ sự sợ hãi khi đối đầu với nguy hiểm hay sự tỉnh táo bình tĩnh cùng gan dạ khi mọi chuyện xảy ra đều rất người, rất đáng yêu.
Thật ra phụ nữ cần gì, không phải một người đẹp làm vật trang trí ngoài thân, không phải một người hộ tống đón đi đưa về, cần là cần một chỗ dựa; một chỗ dựa để thấy rằng cả thế giới này dù sụp xuống thì vẫn có anh ta lo; một chỗ dựa để khi cả thế giới đều quay lưng lại với mình thì tin tưởng rằng vẫn còn có anh ở đó. Đối với An Dĩ Nhược, Mục Nham chính là thế; là một loại “tín ngưỡng” mà không có tín ngưỡng, cô căn bản không sống nổi, là một loại “tín ngưỡng” ăn sâu vào máu thịt mơ hồ, đến mức khi anh hôn mê không tính cô nguyện ý chuẩn bị tinh thần chờ đời một đời.
khi anh vào phòng phẫu thuật lần nữa với cái chết cận kề trước mắt thì cô cũng sẵn sàng tinh thần buông tay với cuộc sống để đi theo anh.